Lâm Lang nhìn Thanh Hề đang ngồi luyện chữ bên cửa sổ,trừng mắt với Thôi Xán. Thôi Xán nhìn Lâm Lang với đôi mắt vô tội. Chẳng qua ainấy đều biết, Lâm Lang giữ tiếng cho Nhị phu nhân trước mặt Thanh Hề. Người hầucả phủ chẳng có ai thích Nhị phu nhân, ngầm gọi cô ấy là “Nữ thi nhân”.
Biệt danh đó có một câu truyện riêng. Tiền triều cómột thi nhân tên Vi Húy Trang, ki bo đến vắt cổ chày ra nước, có thể nói là đolọ nước mắm đếm củ dưa hành, nếu người nào làm thiếu một miếng thịt trong nồi,hắn sẽ tra khảo cho ra mới thôi, con trai qua đời cũng không cho mặc quần áomới lúc hạ táng, nói là người chết còn cần gì quần áo.
Trong mắt người hầu trong phủ thì hình tượng Nhị phunhân không khác Vi Húy Trang nhiều lắm, thế nên mới có biệt danh thế
Tất nhiên Thanh Hề nghe thấy lời Thôi Xán nói, buôngbút cười nói: “Nhưng Quốc công phủ thật sự cần người như Nhị phu nhân quản lýchi tiêu.” Nếu nàng biết quản lý chi tiêu như thế, sẽ chẳng khiến Quốc công phủtừng thâm hụt nhiều vậy.
Khi lời này đến tai Phong Lưu, tự nhiên là gật đầu tánthưởng.
Thanh Hề lại một lần nữa cầm bảng luyện chữ đi vào TứTịnh Cư, lòng rất bất an. Căn cứ theo kinh nghiệm bản thân, nàng phát hiện thìra Phong Lưu tuy rằng thanh tâm quả dục, nhưng cũng không phải là không có hammuốn, người ta nói vô dục tắc cương, hữu dục tắc cường(11). Chữ“cường” có hai nghĩa, có thể là mạnh mẽ, cũng có thể là cưỡng ép, nhưng nghĩanào thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-quy-nhan/1936184/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.