Đêm hôm trước Phong Lưu xã giao về muộn, thời tiếtnóng nực lại uống rượu, trong phòng oi bức nên hắn sai Cần Họa ngâm trà vàonước mát đến Giá Tuyết Trai ngồi nghỉ.
Nhìn mặt trăng, Phong Lưu lại nghĩ đến lúc Thanh Hềđứng trước dàn dây leo, nhớ đến lúc Thanh Hề nhảy dây xiêm y tung bay, xinh đẹpmê người.
Phong Lưu nhắm mắt ngửa đầu nằm hẳn xuống ghế xếp, saudàn dây leo xuất hiện một khách không mời, là con dâu một quản sự của hoa viêntên Hoa Cô.
“Sao Gia lại nghỉ ngơi ở đây một mình, không có ngườinào hầu hạ ngài sao.” Hoa Cô không được mời mặt dày đi đến rót trà cho PhongLưu. Theo lý thì người hầu hạ đẳng như cô ta không được làm việc này, nhưng côta mặt dày, đã mong có thể bấu víu lấy Quốc công gia rồi một bước lên trời từlâu.
Phong Lưu nghe có tiếng người, mở mắt nhìn thấy HoaCô. Áo cổ rộng màu đỏ để lộ lớp áo lót, hở ra một bộ ngực lớn, nẩy lên theotừng bước đi, thân hình uốn éo như rắn nước, khiến người khác phải ngứa ngáy.Không biết tại sao, Phong Lưu lại nhớ đến bộ ngực phập phồng vì vận động củaThanh Hề buổi trưa, nhất thời thất thần, khiến Hoa Cô tưởng mình quyến rũ đượchắn rồi.
Hoa Cô vừa rót trà vừa dí bộ ngực đến, thiếu chút nữathì “nửa trái dưa hấu” đó đập vào mặt Phong Lưu. Phong Lưu thẳng tay đẩy cô ta,lớn tiếng gọi Thính Tuyền. Chuyện thế này hắn không tiện xuống tay, để ThínhTuyền xử lý.
Nhưng Phong Lưu không biết chuyện này đã lọt vào mắtcủa một người khác. Cần Họa mang trà bắt gặp Phong Lưu đang kéo cổ áo, biết làtrà kia không giải được nhiệt cho hắn, liền quay lại giếng lấy một quả dưa hấuđã ngâm nước mát, nào ngờ quay lại lại thấy Hoa Cô kia không biết xấu hổ quyếnrũ Phong Lưu.
Cần Họa đang định trách mắng, đã thấy Phong Lưu thấtthần nhìn thẳng vào ngực Hoa Cô, tưởng Phong Lưu dao động nên không dám tiếnlên, đang do dự đã thấy Phong Lưu đẩy Hoa Cô, Cần Họa thở phào nhẹ nhõm.
Hoa Cô này rất nổi tai tiếng, không biết đã ngủ vớibao nhiêu quản sự trong phủ, trừ bỏ Tề Quốc công Phong Lưu, giường Nhị gia, Tamgia, Tứ gia cô ta đều lên rồi. Những người hầu có thân phận trong phủ đều khinhthường sự trơ trẽn vô sỉ của cô ta, chuyện cô ta ngủ với những quản sự trongphủ, chồng cô ta còn không ý kiến, vậy người khác ý kiến như thế nào.
Phong Lưu vào phòng, sai Cần Thư, Cần Họa chuẩn bịnước tắm rửa, hắn dội gáo nước lạnh, nhưng vẫn vô dụng, lòng vẫn khó chịu khôngyên.
Phong Lưu ngửa đầu ngâm mình trong thùng nước, nhắmmắt tĩnh tâm, lại nghe có tiếng bước chân. Xưa nay hắn không cần ai hầu hạ khitắm rửa, cũng không thích được hầu hạ khi tắm, Cần Thư, Cần Họa chưa bao giờdám vi phạm, không biết lần này là kẻ nào chán sống.
Phong Lưu vừa quay đầu liền thấy Cần Họa đỏ mặt đứngcạnh thùng nước. Cần Họa chỉ mặc quần đùi, cổ áo lót đã mở ra, để lộ yếm màu đỏtươi thêu hoa cúc.
“Đi ra ngoài.” Phong Lưu lạnh lùng nói.
Nào biết Cần Họa không lùi mà càng tiến tới, kiênquyết dứt khoát, “Để nô tỳ hầu hạ Quốc công gia đi.” Cần Họa đã hạ quyết tâm,giờ có lui ra cũng mất mặt, chỉ có thể cứng rắn tiến tới. Huống chi cô ấy đãsuy nghĩ kĩ rồi, cũng đã dự liệu rằng Phong Lưu sẽ phản ứng thế này.
Nhưng Cần Họa rất tin tưởng vào bản thân. Thứ nhất côấy là đại nha đầu hầu hạ Phong Lưu đã mấy năm, thứ hai cô ấy cũng có sắc vóc,ngoại hình ưa nhìn, còn biết chữ. Huống chi Cần Họa cảm thấy cô ấy làm thế làvì muốn tốt cho Phong Lưu. Phong Lưu “ăn chay” hàng năm trường, bất cứ ngườiđàn ông nào cũng khó lòng chịu đựng, hôm nay lại suýt để Hoa Cô đắc thủ, đốivới Phong Lưu hay Cần Họa đều là sự sỉ nhục.
Cần Họa cảm thấy bản thân tuyệt đối không thể để PhongLưu bị người vô sỉ như Hoa Cô quyến rũ, không bằng cô ấy hiến thân còn hơn. CầnHọa cũng không phải trẻ con, cô ấy biết dục vọng của đàn ông như thế nào. Khicô ấy mười hai tuổi đã bị biểu ca trong gánh hát sàm sỡ.
Cần Họa là người quyết đoán, nếu hạ quyết tâm sẽ khôngrun sợ, vừa bước vào thùng nước, đã cảm nhận được một vật cứng rắn như sắt, côấy buông lỏng, đỏ mặt nhìn Phong Lưu.
Phong Lưu không ngờ Cần Họa lớn mật như thế, nhất thờikhông dự đoán được cô ấy sẽ làm gì tiếp theo. Gương mặt tuấn tú âm u như trờibão. Hắn có phản ứng sinh lý không phải vì rung động với Cần Họa, mà là vì bịHoa Cô khiêu khích, trong đầu bỗng nhiên hiện lên tình cảnh trong xe ngựa hômấy, nước ấm tựa như da thịt trắng mịn của nàng, nay bị Cần Họa nắm chặt, giốngnhư thể hắn là đồ sắc quỷ chuyên thèm muốn bọn hầu gái, vì Cần Họa khiêu khíchmà…
Điều đó sao có thể không khiến Phong Lưu nổi giận.
Phong Lưu đẩy mạnh Cần Họa, Cần Họa đứng không vữngngã nhào xuống đất, Phong Lưu mặc quần áo, “Cút đi cho khuất mắt ta. Hoặc làgọi mẹ ngươi đến đón ngươi, hoặc là ta sẽ giao ngươi cho Thái phu nhân quảngiáo.”
Làm thế thật là chặn hết đường của Cần Họa. NhưngPhong Lưu làm thế cũng là tình nghĩa lắm rồi, cô ấy có thể nghĩ lý do xin đi,Quốc công phủ xưa nay đối xử với người hầu tử tế, vẫn đỡ hơn là bị đuổi đi mấthết danh dự.
“Quốc công gia, nô tỳ nghĩ cho ngài.” Cần Họa nhào tớiôm chân Phong Lưu.
Phong Lưu đá văng Cần Họa đi, đi ra ngoài sai Cần Thưgọi Thính Tuyền lôi Cần Họa đi giam lỏng, tránh để Cần Họa tự tử ảnh hưởngthanh danh Phong Lưu. Hy vọng qua một đêm cô ta sẽ thôi nghĩ quẩn.
Quay về chuyện chính, trong một tối Phong Lưu lần lượtbị hai người khiêu khích, dù bình thường có ý chí mạnh mẽ đến đâu, gặp Thanh Hềcũng khó tránh việc mất khống chế.
Phong Lưu không nỡ xa, âu yếm vuốt ve da thịt Thanh Hề,đang muốn đứng dậy mặc quần áo, lại phát hiện chỗ riêng tư của Thanh Hề ẩm ướt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]