Thanh Hề dẫn theo Lâm Lang, để lại Thôi Xán trông nhà,khi đến Tứ Tịnh Cư, Thanh Hề xoay người cầm tay Lâm Lang nói: “Ngươi chú ý giúpta, nếu tình hình không ổn, phải nhanh chóng đi tìm Thái phu nhân, biết không?”
“Nô tỳ sẽ chú ý.” Lâm Lang biết chủ nhân nhà mình chỉcó Quốc công gia mới dạy dỗ được, vì thế cũng có ý muốn để Phong Lưu dạy dỗThanh Hề thật tốt một phen.
Bởi thế sau khi Thanh Hề vào Tứ Tịnh Cư, Cần Thư mờiLâm Lang về phòng nói chuyện phiếm, Lâm Lang liền nhận lời ngay.
Thanh Hề rụt rè đi vào thư phòng Phong Lưu, Phong Lưungẩng đầu đúng lúc nàng vừa bước chân qua cửa, thấy nàng mặc xiêm y bằng lụamỏng màu hồng phấn, thắt lưng màu hồng thắt tua lủng lẳng, như tôn lên vòng eonhỏ nhắn, váy lụa lả lướt yêu kiều.
Thanh Hề đến gần, dùng hai tay đưa bản luyện chữ đếntrước mặt Phong Lưu, gọi “Đình Trực ca ca.”
Phong Lưu nhìn tay Thanh Hề, mười ngón tay thon dàitrắng như bạch ngọc, đầu móng tay hồng nhạt tươi sáng, đáng yêu sáng bóng, sovới người phụ nữ mắt xanh mỏ đỏ kia thuận mắt hơn nghìn lần.
Phong Lưu cũng chỉ liếc mắt nhìn qua, không chú ýnhiều, mở bản luyện chữ của Thanh Hề, thấy mỗi lúc lại tiến bộ hơn, lòng hắncũng thấy dễ chịu, vì biết là nàng đã không coi lời hắn như gió thoảng bên tai.
Phong Lưu lại ngẩng đầu, liền thấy đôi mắt to tròn nhưnai con của Thanh Hề mở to đầy căng thẳng, lòng hắn chợt cảm thấy cáu kỉnhkhông giải thích được.
“Có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-quy-nhan/1936172/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.