- Ủa ! Thôi lang, Thôi lang, nơi đây là đâu thế?
Hồng Tiếu vừa thất kinh lớn tiếng hỏi như vậy, liền cảm thấy đầu óc choángváng, tựa như người ốm nặng mới khỏi, chân tay mềm nhũn, không còn mộtchút hơi sức, mắt chớp chớp mấy cái rồi mới mở mắt ra nhìn được. Nàngcảm thấy mình với Văn Úy hai người đang nằm ở trong mội cái phòng trốngkhông, mùi hôi mốc của mặt đất ẩm thấp xông lên hôi hám khó ngửi và bốnchung quanh lại tối đen như mực, nhìn mãi nàng mới trông thấy rõ, liềnnghĩ:
"Ủa! Lạ thật. Rõ ràng tối hôm qua vợ chồng chúng ta đang ởtại Tảo Dương sao bây giờ lại xuất hiện ở nơi đây thế này? Và hình nhưtối hôm qua mình đã như đằng vân giá vũ, bị người lôi kéo suốt một đêmtrường. Như vậy không biết có phải là mơ hay không?
Nghĩ đoạn, nàng giơ tay lên miệng cắn thử, quả thấy đau thật.
Lúc này nàng biết đây là thật chứ không phải là mơ. Nhưng nàng không hiểutại sao lại gây nên nông nỗi này? Nàng khẽ thúc vào Thôi Văn Úy một cái, rồi kêu gọi Văn Úy. Văn Úy ngồi dậy, nhưng vẫn còn ngái ngủ, với giọnghàm hồ hỏi lại:
- Tiểu muội gọi tôi làm cái gì thế? Trời hãy còn tối mà, ngủ thêm giấc nữa.
Thấy chàng nói như thế, Hồng Tiếu càng lo âu thêm, nhưng không dám nói to, vội rỉ tai chàng khẽ nói tiếp:
- Thôi lang, nơi đây không phải là khách sạn đâu, mau dậy đi.
Văn Úy giật mình kinh hãi, nhưng vẫn chưa tỉnh hẳn, vội giơ tay lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-nu-hiep-hong-y/2243531/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.