Tôi và Lưu Dĩnh lên xe buýt, Lưu Dĩnh thắc mắc với tôi: “ Tại sao thím ấy không lên xe nhỉ?”
Lưu Dĩnh thật đúng là ngốc nghếch, bà thím đi ăn xin nên không mang theo tiền trên người, hai đồng tiền xu trong bát là toàn bộ tài sản. Chúng tôi cướp mất quyền đi xe làm ảnh hưởng đến công việc thường ngày của thím, trong lòng tôi cũng áy náy lắm.
Chúng tôi tìm chỗ ngồi, Lưu Dĩnh đột nhiên phá lên cười, chị ta bảo: “Trương Tiểu Cường, cậu thất đức quá, chẳng việc gì là cậu không từ.”
Tôi nhìn Lưu Dĩnh với ánh mắt lạnh te nói: “Chị có nghĩ được cách gì tốt hơn không? Lúc ấy đến người ăn xin còn chẳng có nữa là.”
Chị ta vẫn không nhịn nổi cười: “Trông bộ dạng bà thím ấy buồn cười quá.”
Tôi nghiêng đầu ngắm Lưu Dĩnh, thật ra Lưu Dĩnh trông rất xinh, khi cười lại càng dễ thương. Tôi thầm thở dài, tiếc là cái vẻ bề ngoài xinh đẹp trống rỗng ấy thực tế lại chất chứa sự hấp tấp và thô lỗ. Lẽ nào đây là cái mà người ta gọi là vỏ gối thêu hoa bọc ngoài búi rơm sao?
Cuối cùng chiếc xe đã vào đến thành phố, chúng tôi lập tức xuống xe ở bến gần ngay Ủy ban thành phố và chạy về phía hội trường.
Thật ra tôi chẳng cần phải đến đây làm gì nữa nhưng nghĩ đến lát nữa sẽ có chiến trường lớn, không khéo còn có động chân động tay, thậm chí còn có kẻ trúng đòn, sao tôi có thể không đi xem chứ?
Việc đánh nhau này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-nhu-tieu-cuong/2511714/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.