Lúc này đã là tờ mờ sáng, chúng tôi cứ thế chạy trên đường, tôi cũng khá rành về đường phốthị trấn Thất Bình này, tôi bảo Lưu Dĩnh: “Trong thị trấn có một tuyếnxe buýt vể thành phố nhưng số chuyến trong ngày không được nhiều lắm,chúng ta chạy nhanh lên chút nữa xem có kịp chuyến xe sáng không.”
Lưu Dĩnh đáp lời tôi: “Ừ, xem ra chúng ta vẫn còn may, một thị trấn nhỏ xíu mà xa xôi thế này vẫn có xe buýt về thành phố quả là hiếm có.”
Chị ta lại hỏi: “Tuyến xe này vé xe bao nhiêu?”
Tôi trả lời: “Một tệ.”
Lưu Dĩnh cười đáp: “Rẻ thật đấy, đường xa như thế mà cũng chỉ có một tệ.”
Rồi chị ta bỗng thốt lên: “Nhưng trên người tôi chẳng có lấy một xu, khinãy bọn chúng khám lấy hết đó không biết mang đâu mất rồi, vừa nãy tôitìm mãi mà không thấy.”
Tôi dừng lại lần sờ trong túi quần, cũng không một xu dính túi, mấy tên kia cũng lấy hết mọi thứ của tôi rồi.
Tôi không cầm lòng nổi: “Chúng ta chẳng còn đồng nào, làm sao quay lại thành phố được đây.”
Tôi hỏi Lưu Dĩnh: “Cảnh sát các chị trong trường hợp khẩn cấp có thể mượn xe đúng không?”
Lưu Dĩnh trả lời câu hỏi của tôi: “Nhưng thẻ cảnh sát của tôi cũng bị bọnchúng lấy mất rồi, chẳng có tư cách nào mà mượn xe cả, bây giờ mà mượnthì khác gì cướp xe, đây là một thị trấn xa xôi hẻo lánh, trời lại cònquá sớm nên tìm đâu được xe.:
Tôi ngó quanh tứ phía, lúcnày trên đường đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-nhu-tieu-cuong/2511712/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.