Edit: Bạn Chang Chăm Chỉ
"Làm sao lại nóng như vậy?" Tuyên Cảnh duỗi tay đặt lên trán An Tuyệt, nhìn người hôn mê trên giường nhíu mày hỏi Đồng Ý Văn phía sau.
"Tiểu nhân đáng chết, cho rằng tiên sinh thật sự chỉ nghỉ ngơi, nên vẫn không vào quấy rầy, không biết tiên sinh thế nhưng lại sốt cao." Đồng Ý Văn lập tức quỳ trên mặt đất sợ hãi đáp.
Tuyên Cảnh nhìn hắn một cái, cũng không trách cứ nhiều, rút tay An Tuyệt từ trong chăn ra bắt mạch, phân phó: "Đi lấy bút mực tới."
Đồng Ý Võ vội đi đến thư phòng lấy bút mực, nơm nớp lo sợ đặt ở trên bàn.
Tuyên Cảnh đi đến lấy bút viết một phương thuốc đưa cho Đồng Ý Văn: "Đi bốc theo phương thuốc này, rồi nhanh nấu thuốc đem tới đây."
Thấy Đồng Ý Văn đã cầm phương thuốc chạy ra cửa, quay ra bảo Đồng Ý Võ: "Đi lấy một chậu nước và một tấm khăn lông sạch cho ta."
"Vâng." Đồng Ý Võ cũng vội chạy ra ngoài, nhanh chóng bưng chậu nước vào phòng.
Tuyên Cảnh nhận chiếc khăn từ trong tay hắn, tẩm ướt chiếc khăn rồi xoay người dặt ở trên trán An Tuyệt, cũng không quay đầu lại nói: "Được rồi, tới phòng bếp nấu chút cháo đi."
Đồng Ý Võ vội nhận mệnh.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Tuyên Cảnh duỗi tay xoa thử khuôn mặt vì thời gian dài hôn mê mà gầy đến tái nhợt kia.
Một lúc sau đó, hắn mới như là sợ quấy nhiễu người đang trong giấc ngủ kia, lẩm bẩm nói: "Thật là thế sự khó lường, tìm ngươi nhiều năm như vậy, thế nhưng ta cũng chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-ngoc-thanh-thu/1685914/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.