Edit: Bạn Chang Chăm Chỉ
Nhưng hắn chưa từng biểu hiện trên mặt, chỉ là đứng dậy phe phẩy quạt xếp bước đến trước mặt An Tuyệt, cười nhẹ nhìn y, nói: "Trước đây thì không quan hệ, nhưng hôm nay thì......"
Tròng mắt lưu chuyển, trên mặt tràn đầy tình ý chân thành: "Ta vừa mới nói qua, vì tướng quân lòng son dạ sắt và phong tư vô song nên ta đã đem lòng ái mộ, có lẽ là ta nói không đủ rõ ràng, cho nên ngươi chưa hiểu ý ta. Cũng vì thế, ta đây liền nói rõ chút, hiện giờ ta đối với tướng quân cũng là sinh ra lòng ngưỡng mộ, muốn....."
"Im miệng!" An Tuyệt đột nhiên đánh gãy câu nói, "Tuyệt Hưởng" đã được rút khỏi vỏ mấy tấc, đặt trước cổ Tuyên Cảnh đã hơi có chút xanh tím, trầm giọng nói: "Lâm An vương, ngươi quá mức!"
"Muốn uống rượu múa kiếm cùng tướng quân, thắp nến tâm sự suốt đêm...... Quá mức chỗ nào?" Tuyên Cảnh chớp chớp mắt, nói hết câu kia. Trong mắt tràn đầy ý cười: "Tướng quân cho rằng ta muốn nói gì? Vu Sơn mây mưa? Đầu bạc trăm năm?"
An Tuyệt bị hắn trêu đùa đến tức, hận không thể một kiếm đưa hắn xuống hoàng tuyền. Nhưng bởi vì cái gọi là ân cứu mạng kia, cố tình không thể làm như thế, thần sắc trên mặt thay đổi vài lần, sau một lúc lâu, lạnh giọng châm chọc nói: "Vương gia là bông hoa cao lãnh, trác trác mà đứng, An mỗ chỉ là một kẻ thô lỗ ở sa trường, trèo cao không nổi."
Nói xong, liền phải phất tay áo bỏ đi.
"Bổn vương đã hết sức hết lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-ngoc-thanh-thu/1685912/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.