Những ngày trên đảo trôi qua như dòng nước hiền hòa mà sóng biển mỗi buổi chiều vỗ về. Văn Thành đã quen với nhịp sống nơi đây, một nhịp sống giản dị, chân chất nhưng đầy ý nghĩa. Mỗi buổi sáng, anh thức dậy cùng tiếng gió biển nhẹ nhàng, trong bầu không khí trong lành đến thanh khiết, nơi đất trời như hòa quyện thành một bức tranh mà con người chỉ là một điểm nhấn nhỏ nhoi. Anh cùng những người dân trên đảo làm việc chăm chỉ, từ việc cải tạo những vườn rau nhỏ bé, đến cùng nhau ra khơi đánh cá. Đó là những công việc đòi hỏi sức lực, nhưng cũng là lúc mà tâm hồn anh cảm thấy tự do, thoát khỏi những ràng buộc của cuộc sống nơi đô thành.
Và rồi mỗi buổi chiều, khi mặt trời sắp chìm vào biển cả, anh và Hà thường ngồi bên nhau, chia sẻ những câu chuyện nhỏ nhặt của cuộc sống, những ước mơ giản dị nhưng chan chứa hy vọng. Hà dần dần cảm thấy một tình cảm đặc biệt đối với Văn Thành, một cảm giác gần gũi, đồng cảm, và còn hơn thế nữa, một sự quan tâm đầy e ấp mà cô chưa dám thổ lộ. Cô biết Văn Thành đã có người mà anh yêu thương, và tình cảm ấy là điều thiêng liêng mà cô không muốn chen vào. Nhưng đôi khi, chỉ cần được ngồi bên cạnh anh, lắng nghe giọng nói trầm ấm của anh, cô đã thấy lòng mình nhẹ nhàng, như sóng biển dịu dàng xô bờ cát.
Hà không dám thừa nhận tình cảm của mình, nhưng trong ánh mắt cô dành cho Văn Thành, đã lộ ra tất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-tu-tro-tan/3652580/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.