Buổi chiều muộn, ánh nắng vàng ươm phủ lên những con phố nhỏ của Hà Nội, như vương vấn, như đan xen giữa hiện thực và ký ức. Lan Phương bước đi trên những con đường quen thuộc, lòng cô trĩu nặng bởi một nỗi nhớ không tên, một cảm giác mất mát mà ngay chính cô cũng chẳng thể lý giải. Cô nhớ Văn Thành, nhớ đến sự bình yên từ ánh mắt anh, những nụ cười thưa thớt nhưng chân thành mà cô luôn nâng niu trong tâm trí. Mấy ngày nay, anh bỗng dưng biến mất, không một lời nhắn, không một tin tức. Và cô không khỏi tự hỏi liệu sự im lặng ấy là báo hiệu điều gì.
Bước chân Lan Phương dừng lại trước cổng nhà Gia Hân. Cô tin rằng, nếu có ai đó biết về Văn Thành, đó chỉ có thể là Gia Hân - người bạn đời, cũng là người đã từng cùng anh trải qua biết bao biển cố. Gia Hân ngồi trong phòng khách, ánh mắt mơ màng hướng ra cửa sổ. Khung cảnh xung quanh như chìm vào một sự lặng lẽ u buồn, mà có lẽ chỉ những tâm hồn đang đắm chìm trong khổ đau mới hiểu được.
Lan Phương nhìn Gia Hân, nét mặt cô bạn thoáng hiện lên sự mệt mỏi. Nụ cười nở trên môi Gia Hân như một cánh hoa mỏng manh, tưởng chừng có thể vụt tắt trước cơn gió nhẹ nhất.
"Chào cậu, Lan Phương, cậu tìm mình có chuyện gì à?" Giọng Gia Hân yếu ớt, thoáng chút ngập ngừng. Lan Phương ngồi xuống đối diện, ánh mắt cô không giấu được sự lo lắng, như thể cố tìm kiếm câu trả lời từ những dấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-tu-tro-tan/3652579/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.