Ánh nắng nhạt của một ngày mới len lỏi qua những tấm rèm, nhẹ nhàng chạm lên khuôn mặt nhợt nhạt của Bính
Tâm. Căn phòng im lìm, chỉ có tiếng gió lướt qua những tán cây ngoài cửa sổ, tạo nên một bản nhạc mơ hồ, kéo
dài giữa không gian tĩnh lặng. Ngọc Linh ngồi lặng lẽ trên chiếc sofa tay cô nắm chặt tch trà đã nguội lạnh từ
bao giờ. Đêm qua cô đã thức trắng, tâm trí tràn ngập những suy tư về quá khứ, về tình yêu và sự phản bội, về
niềm tin và những gì đã mất.
Tiếng động nhẹ từ phòng ngủ bồng vang lên, kéo cô về với thực tại. Ngọc Linh đứng dậy, bước nhanh về phía
cửa, cảm thấy trong lòng tri dậy một cảm xúc không tên. Khi mở cửa, cô thấy Bính Tâm đang cố gượng dậy, đôi
mắt mơ màng như người vừa thoát khỏi cơn mộng mị. Anh nhìn quanh căn phòng, đôi mắt lạc lõng, như thể anh
vẫn chưa phân biệt được đâu là thực, đầu là mơ.
"Đây là... đâu?" Anh hỏi, giọng nói yếu ớt và mệt mỏi, đôi môi khô khốc nứt nẻ. Ánh mắt anh tìm kiếm trong căn
phòng, như muốn xác định điều gì đó quen thuộc giữa những điều xa lạ.
Ngọc Linh tiến lại gần, ngồi xuống bên cạnh giường, đôi mắt cô dịu dàng nhưng sâu thẳm. "Không biết anh còn
nhận ra em nữa không?" Cô nói, giọng nói nhẹ nhàng như sợ đánh thức điều gì đó sâu kín trong tâm hồn anh.
Bính Tâm ngước lên nhìn Ngọc Linh, khuôn mặt ấy, dáng vẻ ấy vẫn thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-tu-tro-tan/3646866/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.