Lan Phương nhẹ nhàng đặt lên má Văn Thành một nụ hôn, cảm giác như đây có thể là khoảnh khắc cuối cùng cô được gần gũi anh như vậy. Trong lòng cô nặng trĩu những suy nghĩ về tương lai mờ mịt của hai người. Cô thì thầm, nỗi lòng trĩu nặng: “Chỉ cần thấy anh bình yên, là em hạnh phúc rồi. Ngủ ngon nhé, người em thương.”
Sáng hôm sau, ánh nắng ban mai nhẹ nhàng tràn vào ngôi nhà nhỏ, Lan Phương và bà Xuân dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng, kèm theo những món ăn để dạ rượu. Họ quyết định để cho ông Hạ và Văn Thành nghỉ ngơi thêm một chút nữa. Hôm nay là Chủ nhật, cậu em của Lan Phương không phải đi học, nên cũng dậy sớm để phụ mẹ và chị. Cậu kéo tay Lan Phương, ánh mắt tò mò xen lẫn ngưỡng mộ: “Bạn trai chị uống cũng khỏe quá tề, cha cũng thuộc hạng có số má ở làng mình mà uống cũng chỉ ngang ngửa với bạn trai chị thôi đó.”
Lan Phương nhìn em trai, nụ cười nhẹ nở trên môi nhưng trong lòng cô vẫn còn lo lắng: “Bình thường anh ấy uống có được mô, sao hôm qua hăng vậy không biết.”
Cậu em suy nghĩ một chút, ánh mắt hiện lên vẻ tinh nghịch: “Có khi mô hôm qua anh ấy tỏ vẻ thể hiện trước mặt chị không?”
Lan Phương vỗ nhẹ lên lưng em trai, giọng trêu chọc: “Mì được cái nói bừa.”
Trong lúc đó, bà Xuân đã chuẩn bị xong bữa sáng, bà gọi Lan Phương, giọng nói ấm áp: “Con lên kêu cha với cậu Văn Thành xuống ăn sáng đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-tu-tro-tan/3558996/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.