Khi mặt trời đã xuống núi, Xuân Nương mang bộ y phục mà Thụy Bích bận ngày hôm trước giặt sạch sẽ rồi xếp lại ngay ngắn, cùng với vài cánh hoa tử đằng và vài mẫu bánh mứt mang gói lại, nàng ngồi trên giường buồn rầu: " Chỉ vừa vui mừng không lâu lại sắp phải từ biệt, mẫu thân thật không đành lòng."
" Mẫu thân." Thụy Bích ghé lại bên cạnh Xuân Nương, gối đầu lên chân nàng: " Đại ca cũng đã giải thích, hiện giờ không thể để người ngoài biết được Mạn nhi là hài tử thất lạc của người nên không thể ở lại lâu. Hài tử không muốn mình trở thành gánh nặng của Vương gia."
" Mẫu thân hiểu chứ, nhưng nhiều năm như vậy mới có thể gặp lại nên vẫn không nỡ để ngươi đi."
" Hoàng cung không phải cũng rất gần hay sao? Hài nhi hứa với người sẽ thường xuyên trở về thăm mẫu thân." Thụy Bích mỉm cười: " Mẫu thân thấy có được không?"
Xuân Nương vỗ vỗ đầu nhi tử cười hiền từ: " Đứa trẻ ngốc này, hoàng cung đâu phải chỗ nói ra là ra vào là vào. Mẫu thân không muốn ngươi vì ta mà khiến người khác nghi ngờ."
Thụy Bích ngẩng đầu: " Vương gia đang cho xây dựng vương phủ, tới lúc đó khi cùng người chuyển ra khỏi cung thì không sợ nhiều người bàn tán nữa."
" Như vậy cũng tốt! Nhưng Mạn nhi, có phải ngươi cùng Đông vương điện hạ quá mức thân thiết rồi hay không? Ngài ấy lại đến phủ chúng ta ở không chịu đi, còn nói sáng mai sẽ cùng đưa ngươi trở về."
" Việc này....Vương gia là..."
" Mẫu thân biết điện hạ là người giúp ngươi biết được thân phận của mình, cũng chiếu cố huynh đệ các ngươi... chỉ là ta cứ mãi bất an, ánh mắt của ngài nhìn ngươi khiến mẫu thân không thể thôi lo lắng."
" Mẫu thân, thật ra hài nhi đối với vương gia chính là..." Thụy Bích chưa từng nghĩ sẽ che giấu tình cảm của mình dành cho Thiên Vũ với bất cứ ai, y không có lý do gì để giấu diếm cả: " Đối với người chính là một lòng ái mộ."
" Ngươi nói cái gì?" Xuân Nương giật mình lớn tiếng, sau đó nàng liền tự che miệng mình lại mà nhỏ giọng: " Mạn nhi... ngươi..."
" Hài nhi..."
" Vậy còn Vương gia thì sao, ngài biết tình cảm của ngươi chứ?"
Thụy Bích không nói mà chỉ gật đầu, vẻ mặt cũng thật lo lắng nhìn Xuân Nương. Nàng ôm lấy ngực mình: " Mạn nhi, chuyện này là không thể được."
" Mẫu thân."
" Ngươi là nam tử... làm.. làm sao có thể cùng với vương gia..."
Thụy Bích thấy nàng nói vậy mà trong lòng khổ sở, y giọng cũng lạc đi: " Xin người đừng nói vậy, cho dù hài nhi là nam tử thì tình cảm này không phải là giả dối."
" Huống hồ hoàng hậu của đại cường quốc Ân Ly, cũng là một thân nam tử. Trong nhiều sách sử còn có nhắc đến một dòng tộc người Kim Phụng, cho dù là nam nhân cũng định sẵn số mạng là mẫu nghi thiên hạ... vì lý gì hài nhi lại không thể?"
Xuân Nương dùng hai tay nâng lên gương mặt Thụy Bích: " Mẫu thân không phải vì ngươi cùng vương gia đều là nam nhân mới không đồng ý, mà là vì lo lắng cho ngươi. Mạn nhi, ngươi bây giờ mới bao nhiêu tuổi chứ? Ngươi chỉ mười bốn tuổi đời, ngươi có hiểu thế nào là yêu hay không?"
" Mẫu thân!"
" Mẫu thân sợ ngươi vì một chút lầm lỡ lại cho rằng cái gọi là biết ơn và cảm kích vương gia thành tình yêu mà thôi. Nếu về sau ngươi nhận ra không phải, ngài ấy không chỉ là vương gia mà còn có thể chính là hoàng đế trong tương lai, ngài có tha thứ và buông tha ngươi hay không?"
Xuân Nương không biết làm cách nào để giải thích hết những gì mà nàng lo lắng: " Mẫu thân vẫn chưa từng có cơ hội để chăm sóc cho ngươi đúng với bổn phận một người mẹ, ta không muốn nhìn thấy ngươi phải chịu uất ức gì cả ngươi có hiểu không?"
" Hài nhi sẽ không hối hận."
" Mạn nhi...!"
Ánh mắt Thụy Bích cương quyết nhìn vào Xuân Nương: " Điều mà hài nhi sợ hãi nhất không phải là uất ức hay bất cứ một thứ gì khác cả, mà là sợ rằng sẽ phải rời xa vương gia."
" Đúng như mẫu thân nói hài nhi tuy vẫn chỉ là một hài tử mà thôi, nhưng hài nhi có thể chắc chắn được tình cảm của mình. Sẽ không ai ngoài vương gia cả.”
Thụy Bích bước ra ngoài khép lại cửa phòng, y thở dài rồi mới xoay người đi.
Khi nói những lời như vậy với Xuân Nương, Thụy Bích còn cho rằng nàng sẽ tức giận, nhưng cuối cùng nàng chỉ cười đáp trả để y an lòng.
Thụy Bích đương nhiên hiểu mẫu thân suy nghĩ đều là cho mình, chỉ là từ rất lâu rồi trong lòng y đã có câu trả lời cho bản thân: " Vương gia hôm nay trong có vẻ kỳ lạ, chắc đã ngủ rồi."
" Ngươi nói ta làm sao?"
" A...." Thụy Bích bị dọa đến muốn xanh mặt, Thiên Vũ trong bóng tối ngồi ở bàn đá bên cạnh bờ hồ từ lúc nào, y nhìn trước sau xác định mình không có kinh động ai mới đi lại: " Thiên Vũ ca, người làm Thụy nhi một phen giật mình."
Thiên Vũ chống cằm cười nhếch môi: " Ta ngồi ở đây từ trước, cũng đã có gọi vài tiếng nhưng ngươi lại suy nghĩ thứ gì trong đầu nên không nghe thấy mà thôi."
" Có... có sao?"
" Cùng với mẫu thân mình nói chuyện lâu như vậy, ngươi đang nghĩ cái gì?"
" Không có....Thụy nhi chỉ là cùng người tâm sự, ngày mai đã phải đi nên mẫu thân mới..."
" Được rồi!" Kéo Thụy Bích vào lòng, hắn thoải mái hưởng lợi: " Ta chỉ là tùy tiện hỏi qua mà thôi, ngươi không cần phải giải thích."
Thụy Bích ngoan ngoãn ngồi im trong lòng lại bị Thiên Vũ bế lên, y vội vàng nói: " Thiên Vũ ca làm gì vậy, nếu bị trông thấy như lúc trưa thì...!"
" Làm gì? Về phòng, không phải trời rất tối rồi?"
" Về... phòng...?" Thụy Bích tự nhiên cảm thấy hai vành tai nóng lên, thông thường vẫn là cùng với Thiên Vũ ngủ trên một giường, chỉ là mấy câu nói của Thiên Vũ lúc nằm trên cỏ đó làm Thụy Bích không thể ngừng nghĩ ngợi lung tung.
" Ầm!" Thiên Vũ dùng chân đá cửa, hắn bế theo y một mạch lại giường rồi ném lên: " Hôm nay bản vương sẽ hỏi tội ngươi."
" Thiên...Thiên Vũ ca!" Thụy Bích đang lúng túng ngước mặt nhìn thì Thiên Vũ đã ôm chầm lấy đè y nằm xuống, khi tim trong lòng ngực đập loạn nhịp thì y lại nhận ra người kia không có hành động gì khác: " Người làm sao?"
Thiên Vũ nhắm mắt thều thào, tay hắn vẫn ôm cứng tiểu bảo bối không buông: " Đã hai ngày ta không thể chợp mắt, bây giờ muốn ngủ một lát."
" Người không có nghỉ ngơi?"
Thụy Bích động người muốn ngồi dậy hắn lại càng ôm chặt hơn: " Nằm yên đi, không có ngươi một mình ta không thể nào an tâm ngủ được."
" Nhưng..."
" Nếu còn động đậy thì đừng trách."
Thụy Bích phì cười: " Thụy nhi biết."
Chờ một hồi lâu khi hơi thở Thiên Vũ trở nên đều đặn, Thụy Bích cẩn thận cởi ra ngoại y của hắn, kéo chăn đắp lên người cả hai.
Từ lúc về tới hoàng thành, Thiên Vũ luôn phải bận rộn vì hoàng đế giao việc điều tra cái chết của lục hoàng tử và còn cả phải xây dựng vương phủ. Bây giờ còn tốn thời gian đến đây chỉ vì y, đương nhiên sẽ phải cảm thấy mệt mỏi.
Tuy nói bây giờ rất nhiều người muốn phục tùng Thiên Vũ ca, nhưng người cũng là hoàng tử ở đất biên cương mới trở về, làm sao có thể so sánh với một người đã có thế lực vững chắc trong cung và mẫu phi là quý phi như tứ hoàng tử.
Thụy nhi rất muốn có thể giúp người một phần nào nhưng Thụy nhi biết, người không muốn ta dính vào chuyện này. Ta chỉ cần phải tin tưởng Thiên Vũ ca mà thôi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]