Khi mặt trời đã xuống núi, Xuân Nương mang bộ y phục mà Thụy Bích bận ngày hôm trước giặt sạch sẽ rồi xếp lại ngay ngắn, cùng với vài cánh hoa tử đằng và vài mẫu bánh mứt mang gói lại, nàng ngồi trên giường buồn rầu: " Chỉ vừa vui mừng không lâu lại sắp phải từ biệt, mẫu thân thật không đành lòng."
" Mẫu thân." Thụy Bích ghé lại bên cạnh Xuân Nương, gối đầu lên chân nàng: " Đại ca cũng đã giải thích, hiện giờ không thể để người
ngoài biết được Mạn nhi là hài tử thất lạc của người nên không thể ở lại lâu. Hài tử không muốn mình trở thành gánh nặng của Vương gia."
" Mẫu thân hiểu chứ, nhưng nhiều năm như vậy mới có thể gặp lại nên vẫn không nỡ để ngươi đi."
" Hoàng cung không phải cũng rất gần hay sao? Hài nhi hứa với người sẽ thường xuyên trở về thăm mẫu thân." Thụy Bích mỉm cười: " Mẫu thân thấy có được không?"
Xuân Nương vỗ vỗ đầu nhi tử cười hiền từ: " Đứa trẻ ngốc này, hoàng cung đâu phải chỗ nói ra là ra vào là vào. Mẫu thân không muốn ngươi vì ta mà khiến người khác nghi ngờ."
Thụy Bích ngẩng đầu: " Vương gia đang cho xây dựng vương phủ, tới lúc đó khi cùng người chuyển ra khỏi cung thì không sợ nhiều người bàn tán nữa."
" Như vậy cũng tốt! Nhưng Mạn nhi, có phải ngươi cùng Đông vương điện hạ quá mức thân thiết rồi hay không? Ngài ấy lại đến phủ chúng ta ở không chịu đi, còn nói sáng mai sẽ cùng đưa ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-trong-mat-chi-con-co-nguoi/3187560/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.