“Vậy ba cậu trả lời thế nào?” Từ Mộc Nghiên khẩn trương hỏi.
“Ba không cho mình ra khỏi nhà, đặc biệt là tới nhà hắn, nếu mình muốn ra khỏi nhà thì cũng được, ba mình nói, chỉ cần việc của ba mình thuận lợi, mình muốn làm gì cũng được.” Vương Tĩnh Kỳ cười nói.
“Vậy hắn có nói chuyện với ba cậu không?” Vương Dĩnh biết Vương Tĩnh Kỳ có người ba rất lợi hại.
“Hắn nào có cái lá gan đó, hắn cũng không dám thể hiện trước mặt mình. Mình vừa nói xong, hắn đã nói mình không cần đi nữa, còn bảo mình ở nhà nghỉ ngơi cho khoẻ.” Vương Tĩnh Kỳ nghĩ bụng, kiếp trước sao cô có thể yêu một kẻ như vậy được chứ?
“Đám người Trương gia thật sự không biết xấu hổ, con trai thì ở bên ngoài lăng nhăng, lại bắt con dâu về nhà bọn họ làm trâu làm ngựa, thật đúng là không phải người mà.” Vương Dĩnh mắng một câu, phát tiết sự bực bội trong lòng.
“Nhà bọn họ nếu có gia giáo, Trương Dương cũng không trở thành như vậy, ăn trong bát nhìn trong nồi, tất cả đều giống nhau cả thôi, một lũ vô sỉ.” Vương Tĩnh Kỳ tiếp một câu.
“Ha ha, mắng hay lắm, chính là vô sỉ, cả nhà bọn họ đều là lũ vô sỉ.” Vương Dĩnh khen một câu.
Từ Mộc Nghiên chen vào hỏi: “Ảnh chụp của cậu thế nào, có hiệu quả không, đem ra cho tụi mình xem đi. Để cho Hi Văn coi thử xem có thể đem làm chứng cứ được không?”
Lúc này, hai người còn lại mới nhớ tới chuyện ảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-tai-hon-lan-nua/1964203/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.