Lần này Trình Xuân Hoa một câu cũng không thể nói lại được, vừa rồi bản thân quá tức giận, nói chuyện mà không suy nghĩ, Vương Tĩnh Kỳ vừa nói như vậy, chị mới ý thức được mình nói sai, nhưng muốn bản thân chị thừa nhận mình sai là việc không thể, trong văn phòng có quá nhiều người, chị không thể chịu được nhiều ánh mắt như vậy, nhưng nếu không nói gì mà cụp đuôi chạy, chị cảm thấy càng mất mặt, nhưng không còn cách nào khác, chị nhìn xung quanh, sau đó gằn ra một câu từ trong kẽ răng: “Văn phòng các cô thật bừa bộn, ngay cả ổ chó cũng không bằng, còn không mau dọn dẹp cho gọn gàng.” Giống như sợ sẽ có người bắt bẻ lại chị, vừa nói dứt lời liền xoay người đóng sập cửa phòng rời đi.
Người trong văn phòng thấy chị ta đi rồi, mới cúi đầu cười thành tiếng.
“Người như vậy cũng được làm chủ nhiệm, thật sự không nói nổi!” Vương Dĩnh nhìn cửa văn phòng rung lắc do cú đóng sập vừa nãy, oán thầm.
“Được rồi, khoan dung độ lượng một chút đi”, Vương Tĩnh Kỳ đánh nhẹ Vương Dĩnh một cái, tuy rằng trong văn phòng ngoài mặt nhìn các giáo viên tuy có vẻ hòa thuận, nhưng trong phòng chỉ cần xảy ra một biến động nhỏ như lông gà, vỏ tỏi ban giám hiệu cũng biết, chứng tỏ trong văn phòng có nội gian, cho nên nói ít một chút vẫn tốt hơn, nếu không đắc tội với người khác khi nào cũng không biết.
“Tĩnh Kỳ, tính tình cậu quá tốt nên mới bị người khác bắt nạt.” Vương Dĩnh nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-tai-hon-lan-nua/1964201/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.