Vương Tĩnh Kỳ nhìn căn phòng quen thuộc mà xa lạ này, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống. Thì ra ông trời không phải lúc nào cũng bất công, cả cuộc đời bi thảm của cô, rốt cuộc ông trời cũng nhìn thấy được, đáp ứng nguyện vọng trước khi chết, để cho cô trọng sinh.
Cảm xúc của lòng trong nháy mắt không thể khống chế được, cô trùm chăn che kín đầu, co người lại khóc lớn lên.
Cô khóc đến nỗi trời đất quay cuồng, đem oán khí đời trước tích tụ trong lòng phát tiết ra hết, khóc xong cô xốc mạnh chăn bông trên giường ngồi dậy, tuy rằng hai mắt hơi đỏ, còn có chút sưng, tóc cũng loạn thành một đoàn, tóc đuôi ngựa vốn cột ở sau gáy bị lệch lên trên đỉnh đầu, nhưng nhìn chung tinh thần của cô hiện tại rất tốt.
Đôi mắt được nước mắt gột rửa sáng trong như thủy tinh, sau đó nhìn thấy chăn mền bị mình làm cho nhăn nhúm đến biến dạng, khóe miệng hơi giật giật. Nhiệm vụ đầu tiên cô phải làm là xác định thời gian hiện tại, sau đó rút vỏ chăn gối ra, đem đi giặt rồi phơi nắng, nếu không buổi tối sẽ không có cái đắp.
Cô thấy trên đầu giường có một túi xách lớn, đó là túi xách sau này cô vẫn dùng đi làm cho đến lúc kết hôn. Bây giờ chỉ có thể xác định được thời điểm này cô đã lấy giấy đăng ký kết hôn nhưng chưa tổ chức hôn lễ. Chẳng qua, tình trạng này ở kiếp trước kéo dài khoảng ba năm, cũng không biết rõ hiện tại đang là lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-tai-hon-lan-nua/1964154/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.