Vương Tĩnh Kỳ nằm trên giường bệnh, cảm nhận từng tầng đau đớn trong thân thể, đầu óc bắt đầu choáng váng, cô nghĩ cứ như vậy mất đi tri giác cũng tốt.
Cô từ từ nhắm mắt lại, mỉm cười, rốt cuộc cũng được giải thoát.
Đồng thời cô lại cảm thấy không cam lòng, đời này mình sống quá hèn nhát, quá ngột ngạt, vì đặt quá nhiều tâm trí vào cái gia đình có cũng như không này mà cô đã bỏ ra tất cả của mình.
Bây giờ nhớ lại, thật giống như những người Mộc Nghiên đã nói, rất không đáng.
Nếu như ông trời có thể cho cô cơ hội làm lại một lần nữa, cô nhất định sẽ không chọn một cuộc sống như vậy, dù cho kiếp sau không có chỗ nương tựa, cô cũng không muốn dựa vào bất kỳ kẻ nào, tự mình sống hạnh phúc…
Khi Vương Tĩnh Kỳ tỉnh lại, cô có chút không thích ứng với ánh sáng mặt trời chiếu qua cửa sổ, vội vàng đưa tay lên che mắt.
Thực hiện động tác như vậy xong, cô ngây ngẩn cả người, đã bao lâu rồi cô không thể hoạt động theo ý muốn, từ sau khi nằm viện, bệnh của cô càng ngày càng nghiêm trọng. Sau khi nằm viện một tháng, cô căn bản không thể xuống giường, xoay người hay thực hiện động tác nào cũng như ốc sên bò, từ từ mới làm được. Nhưng vừa rồi, cô nâng cánh tay lên rất dễ dàng.
Cô nhắm mắt lại, trong lòng có chút sợ hãi, cứ như vậy để cánh tay che mắt nằm trên giường không nhúc nhích.
Đúng lúc này đột nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-tai-hon-lan-nua/1964153/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.