Tưởng Nguyễn thoáng buông lỏng, thấy hơi buồn cười, nhưng lại có chút cảm động, biết lần này đã dọa Tiêu Thiều rồi, mắng một tiếng. “Ngây thơ!”
Rốt cuộc cũng an định, Tiêu Thiều luôn canh giữ bên cạnh Tưởng Nguyễn, bé con cũng ở cạnh Tưởng Nguyễn, dáng vẻ người một nhà hòa thuận. Đại Sơn đi theo Tưởng Tín Chi vào thấy vậy, bước chân chợt khựng, y không phải người ngu, có bao giờ nhìn thấy vẻ mặt Tưởng Nguyễn như vậy đâu, không chút đề phòng, sự cởi mở toát ra từ nội tâm, nhất định bởi vì nam nhân kia.
Cẩm Nhị vỗ vai Đại Sơn, nói. “Huynh đệ à, ra ngoài trước đi, Thiếu phu nhân và Thiếu chủ của bọn ta đã lâu không gặp, để riêng không gian cho hai người họ đi, nhé.”
Tưởng Tín Chi cũng theo ra ngoài, chỉ cần Tưởng Nguyễn bình an, hắn đã yên lòng, mặc dù bây giờ rất muốn vào xem Tưởng Nguyễn và hai cháu nhỏ, nhưng giờ cơ thể Tưởng Nguyễn yếu ớt, càng cần Tiêu Thiều ở bên hơn. Huống chi mấy ngày nay, hắn cũng chính mắt thấy Tiêu Thiều hành hạ bản thân như thế nào. Thở dài một tiếng, Tưởng Tín Chi xoay người đóng cửa lại, đi ra ngoài.
Tề Phong đang cố hết sức giải thích cho mọi người thôn Thanh Bình về quan hệ của Tưởng Nguyễn và Tiêu Thiều, vừa tới cảm thấy thái độ của các thôn dân đối với bọn họ rất kỳ quái, sau đó mới hiểu nguyên nhân do lời nói dối của Tưởng Nguyễn. Thật ra Tề Phong cũng rất khó hiểu vì sao Tưởng Nguyễn phải nói vậy, không biết Tiêu Thiều nghe xong sẽ có cảm tưởng gì. Những thôn dân kia vốn nửa tin nửa ngờ với họ, tuy nhiên sau khi Quế tẩu ra ngoài kể lại biểu hiện của Tiêu Thiều khi ở trong phòng, rất nhiều thiếu phụ trẻ tuổi đều cảm động, sau đó nhìn thấy Tiêu Thiều không màng mọi thứ chăm sóc Tưởng Nguyễn chu đáo, mọi sự hoài nghi đều biến mất.
Lưu Manh Manh rất tức giận, cô không ngờ Tưởng Nguyễn lại lừa mình, không ngờ nam nhân dáng dấp tốt kia không phải người xấu, còn đối tốt với Tưởng Nguyễn như vậy. Tuy nhiên khi nhìn thấy Đại Sơn thất hồn lạc phách thì bình thường lại, Tưởng Nguyễn có một người phu quân anh tuấn còn quan tâm nàng như vậy, chắc chắn sẽ không nhìn trúng Đại Sơn đâu.
Tưởng Nguyễn hồi phục nhanh hơn tưởng tượng, bởi vì nơi đây rất có lợi cho việc tịnh dưỡng, nên cũng ở lại lâu hơn chút. Mãi đến một tháng sau mới cáo từ. Ngày từ biệt, Tưởng Nguyễn nói với Quế tẩu và huynh đệ Đại Sơn Tiểu Sơn. “Lúc đầu là ta lừa mọi người, mặc dù tình thế bắt buộc, nhưng vẫn xin lỗi, thời gian qua được mọi người cưu mang, Tưởng Nguyễn vô cùng cảm kích.”
“Ngày sau nếu có chỗ cần dùng, cứ mở miệng.” Tiêu Thiều tiếp lời.
Nhìn dáng vẻ hai người phu xướng phụ tùy, trong lòng Đại Sơn thoáng chua xót. Y thích Tưởng Nguyễn thế nào trong lòng y rõ, tuy nhiên Đại Sơn cũng hiểu, tình cảm giữa Tưởng Nguyễn và Tiêu Thiều cực tốt, không có chỗ cho người ngoài nhúng tay, huống chi y có tư cách gì để tranh. Mặc dù như vậy, thiếu niên vẫn không nhịn được nói. “Sau này cô. Nếu có khó khăn gì, có thể tới đây ở.”
“Cô” dĩ nhiên là chỉ Tưởng Nguyễn, sắc mặt Tiêu Thiều lập tức trầm xuống, chỉ nói một tiếng. “Nàng sẽ không.” Rồi nói. “Cáo từ.” Xoay người kéo Tưởng Nguyễn đi, Tưởng Nguyễn trợn mắt nhìn hắn một cái, vội vàng từ biệt huynh đệ Đại Sơn và Quế tẩu, rồi mới cùng Tiêu Thiều đi khỏi. Đoàn người đi được một khoảng, Đại Sơn vẫn còn dõi mắt nhìn theo, Quế tẩu thở dài, thầm nghĩ đứa con trai ngốc của mình, sợ rằng sẽ phải đau lòng một thời gian rồi.
Sau khi rời khỏi núi, Tưởng Nguyễn ngồi xe ngựa hồi kinh, trong xe ngựa, Tưởng Nguyễn ôm con tựa vào người Tiêu Thiều, thấy vẻ mặt Tiêu Thiều vẫn không tốt, nói. “Từ lúc nào mà huynh lại tức giận vì mấy chuyện nhỏ nhặt như thế hả?”
Tiêu Thiều không trả lời, Tưởng Nguyễn cười, bế bé con tới trước mặt Tiêu Thiều. “Huynh vẫn chưa nói đặt tên gì cho con.”
Vẻ mặt Tiêu Thiều lúc này mới hơi hòa hoãn, nói. “Minh Sênh, Nam Tự.”
“Hử? Minh Sênh khởi thu phong. Nhai nam lục thụ xuân nhiêu nhứ. Tên rất êm tai, hóa ra huynh đã sớm nghĩ xong.” Tưởng Nguyễn nói. “Sao huynh lại thế, nghĩ xong cũng không nói. Nhưng mà cái nào là tên ca ca cái nào là tên muội muội?”
“Đều được, chờ sau khi bọn nó lớn thì tự chọn.”
“…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://truyentop.net/song-lai-ta-tro-thanh-hoa-quoc-yeu-nu/chuong-461.html.]
…
Tin tức Tưởng Nguyễn bình an vô sự trở lại kinh thành ngày đó truyền khắp toàn bộ kinh thành, Tưởng Nguyễn từng là Hoằng An quận chúa, nay chính là tỷ muội của hoàng đế, tiểu thiếu gia và tiểu thư nhỏ mới sinh của phủ Cẩm Anh vương dĩ nhiên rất được hoan nghênh. Tưởng Nguyễn trở lại phủ Cẩm Anh vương, cả nhà Triệu Quang, cả nhà Triệu Cẩn, mấy người Văn Phi Phi, Tưởng Tín Chi, chỉ cần là người có chút giao tình đều tới. Đây chính là chuyện lớn nhất hiện tại, ai tới cũng cất lời khen cặp song sinh trai gái, Lâm quản gia cười toe toét. Lộ Châu và Liên Kiều Thiên Trúc cũng yên lòng, ngày ngày đều rất hứng trí vui mừng.
Không phải chỉ vui vì chuyện này thôi, mà còn vì cuộc tạo phản của Tuyên Ly giờ đã binh bại núi ngã.
Việc này rất kỳ quái, tuy nhiên nghĩ theo hướng khác, lại không thấy kỳ quái nữa. Mặc dù đội ngũ của Tuyên Ly nhiều, nhưng địa phương phân tán lại xa, cách kinh thành không gần, mà đội ngũ của Tuyên Phái không phải chỉ trên phương diện quân quyền, trên rất nhiều phương diện, ví dụ như thương hộ, cậu cũng có thể nhúng tay. Nên khi người của Tuyên Ly còn đang đau đầu về vấn đề lương thảo binh mã, Tuyên Phái lại dễ dàng giải quyết vấn đề quân lương.
Người đi theo Tuyên Ly không phải một đám tử trung, thỉnh thoảng cũng có kẻ quay đầu đầu hàng. Thế lực của Tuyên Ly càng ngày càng nhỏ, người của Tiêu Thiều và Tưởng Tín Chi bởi vì quan hệ với Tưởng Nguyễn mà trở nên vô cùng hung tàn, cứ như vậy, một lưới bắt hết người của Tuyên Ly, chỉ là vấn đề thời gian.
Bởi vì hiện tại sức khỏe Tưởng Nguyễn vẫn chưa hoàn toàn bình phục, còn cần tĩnh dưỡng thêm một thời gian nữa, Tuyên Phái bận bịu sự vụ trong cung, tạm thời không thể xuất cung đến thăm nàng. Hai người đã lâu chưa gặp mặt. Sự trở về của Tưởng Nguyễn, nhấc lên sóng gió trong kinh thành, mọi người đều biết sau khi Tưởng Nguyễn bị bắt đi, được người hảo tâm cứu, không chỉ bảo vệ được tính mạng, còn sinh được song thai. Rối rít nói Tưởng Nguyễn phúc lớn mạng lớn, người tốt có hảo báo. Phủ Cẩm Anh vương vốn lưng đeo danh loạn thần tặc tử, qua khoảng thời gian đối kháng với loạn thần bách tính đã thay đổi cái nhìn.
Thoáng cái đã qua ba tháng, trong ba tháng, loạn đảng kinh thành dần lắng xuống, người Nam Cương và người của Tuyên Ly phân tán khắp nơi, đều là nỏ hết đà, chỉ cố giãy giụa. Tuy nhiên đến tận hiện tại Kỳ Mạn và Tuyên Ly vẫn chưa lộ diện.
Tưởng Nguyễn đang ở trong phòng dỗ con, ca ca là Minh Sênh, muội muội là Nam Tự, hai huynh muội Tiêu Minh Sênh, Tiêu Nam Tự cuối cùng thoát khỏi hình dáng trẻ sơ sinh, trở nên ngọc tuyết khả ái. Dáng dấp ca ca minh diễm như Tưởng Nguyễn, đôi mắt rất động lòng người, tính tình lại giống Tiêu Thiều như đúc, mặt mũi đáng yêu vậy mà không hề thích cười, bé con nho nhỏ lại rất mất tự nhiên. Muội muội thì giống Tiêu Thiều hơn, là một bé gái tính cách ngọt ngào, nhìn thấy ai đều đưa tay muốn được bế, Tiêu Thiều càng thích con gái hơn, ngày nào cũng bế, đối với đứa con trai thúi tính thì không quá nhiệt tình, Cảnh tượng Tưởng Nguyễn quen thuộc nhất là hai cha con một lớn một nhỏ ngồi trên giường giương mắt nhìn nhau, lần nào cũng bị Tiêu Thiều làm cho tức cười.
Buổi tối mới dỗ hai đứa nhỏ ngủ xong, thấy Tiêu Thiều trở lại, Tưởng Nguyễn đứng dậy chưa kịp nói chuyện, đã bị Tiêu Thiều ngăn trên tường, môi hắn rơi xuống.
“Con…” Tưởng Nguyễn nhắc nhở hắn.
“Đừng đế ý.” Giọng Tiêu Thiều hơi hờn tuổi. “Nàng chỉ lo cho con thôi.”
“Huynh bao lớn rồi mà còn so đo với con?” Tưởng Nguyễn buồn cười, đẩy hắn một cái. “Ngày mai là tiệc rồi, huynh cũng chuẩn bị tốt đi.”
Bây giờ hai bé con chính là bảo bối trong mắt mọi người, tiệc đầy tháng cần làm, nếu không Lâm quản gia sẽ cứ nói mãi. Thật ra đã lố ngày, kéo đến bây giờ, chỉ vì có quá nhiều chuyện. Tiêu Thiều có một chỗ tốt, chính là từ sau khi Tưởng Nguyễn trở lại, ngày nào cũng ở bên cạnh bồi nàng, Tưởng Nguyễn bảo hắn không cần cứ kề bên mình mãi, nhưng Tiêu Thiều vẫn trông nom nàng. Nghĩ hẳn có lẽ vì chuyện đã qua, nên Tưởng Nguyễn cũng không tiện nói gì nữa.
Sáng hôm sau, Tưởng Nguyễn bế Tiêu Minh Sênh và Tiêu Nam Tự ra, nay Lâm quản gia lên triều đình vào phòng khách, dùng hai thân phận triều thần và quản gia vô cùng tự nhiên. Đối với hai tiểu bảo bối trong phủ vô cùng thương yêu, so với người làm cha như Tiêu Thiều còn chu đáo hơn. Tự mình đặt người Nam Phong Uyển làm hai bộ áo lót, một hồng phấn một lam, không biết có phải cố ý hay không, màu hồng phấn cho Minh Sênh, màu xanh cho Nam Tự. Nam Tự rất hiểu chuyện, mặc cái gì cũng vui tươi hớn hở, Minh Sênh nghiêm mặt, mặc đồ màu hồng phấn nhìn rất đáng yêu bụ bẫm, Tưởng Nguyễn cảm thấy cứ như thấy được bản sao của Tiêu Thiều, bây giờ bé con được bế trong lòng đang rất khó chịu.
Lúc Tiêu Thiều đến Minh Sênh không thèm đế ý tới hắn, Nam Tự đưa tay ra muốn cha bế, Tiêu Thiều bế rất tự nhiên. Minh Sênh nhìn nhìn, lại quay đầu nhìn Tưởng Nguyễn, Tưởng Nguyễn hiểu ý, liền bế Minh Sênh lên, Minh Sênh chu mỏ, môi mềm nhũn ngậm mùi sữa thơm hôn lên môi Tưởng Nguyễn, Tiêu Thiều nghiêng đầu nhìn thấy, nhàn nhạt nhìn Minh Sênh một cái, đầu Minh Sênh rụt lại, như không có chuyện gì xảy ra quay đầu sang, làm bộ không nhìn thấy cái nhìn của cha ruột.
Đã quen nhìn cảnh hai cha con nhà này đối nghịch nhau, Tưởng Nguyễn nhún vai, nói. “Ra ngoài xem thử, tí nữa người tới nhiều.”
Tiêu Thiều bế Nam Tự cùng Tưởng Nguyễn đi ra ngoài, đến sảnh, quả thật đã có người nóng lòng tới chờ trước. Tiểu thế tử phủ Cẩm Anh vương và tiểu thư nhỏ làm tiệc trăm ngày, dĩ nhiên sẽ náo động khắp kinh thành. Ai cũng biết quan hệ của đương kim thánh thượng và Tưởng Nguyễn rất tốt, lấy lòng hai bảo bối này, chính là lấy lòng hoàng đế, quà cáp cứ được tặng tới phủ Cẩm Anh vương nườm nượp, Lâm quản gia nâng càm, buồn rầu không biết nhiều quà như thế phải để đâu cho hết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]