Chương trước
Chương sau
 

 Tưởng Nguyễn ra khỏi phật đường, Tiêu Thiều đang chờ nàng bên ngoài, thấy Tưởng Nguyễn, Tiêu Thiều đặt lò sưởi ấm áp vào tay nàng, buộc chặt áo khoác ngoài, mới hỏi. “Nàng có ổn không?”

“Rất vui sướng.” Tưởng Nguyễn mỉm cười thản nhiên. “Về rồi nói.”

Trong cung xuất hiện loại chuyện này, Tưởng Nguyễn và Tiêu Thiều không tiện ở lại, tối thiểu hôm nay hoàng đế cần có thời gian yên lặng suy nghĩ về chuyện này. Trước khi đi Tuyên Ly cười như không cười liếc nhìn Tưởng Nguyễn, tựa như biết rõ mọi chuyện. Tưởng Nguyễn không sợ, trước khi đi thậm chí còn thản nhiên nhờ Tuệ Giác giúp mình thắp nén hương cầu phúc cho Thái tử, sau mới ung dung lên ngựa hồi phủ.

Trên xe ngựa, Tiêu Thiều thấy sắc mặt Tưởng Nguyễn không tệ, dáng điệu không có vẻ gì là không vui, nói. “Hành động của nàng hôm nay quá nguy hiểm.” Mặc dù từ lâu đã biết Tưởng Nguyễn hành động luôn mạo hiểm, thế nhưng chuyện này nếu làm không cẩn thận sẽ khiến bản thân bại lộ, cố tình Tưởng Nguyễn còn làm. Mặc dù sau lưng có phủ Cẩm Anh vương, nhưng loại chuyện này, nếu không cẩn thận sẽ khiến bản thân bị cuốn vào.

“Ta suy nghĩ cẩn thận rồi,” Tưởng Nguyễn trấn an nói. “Tuyên Hoa còn làm tốt hơn ta nghĩ, ít nhất lần này Tưởng Đan muốn trở mình là chuyện rất khó.” Từng bước sắp xếp, chỉ nắm chắc khi đã hiểu rõ lòng người, trên thực tế, mỗi một mắc xích, nàng đều đã ước tính được phản ứng của từng người bên trong. Tuyên Hoa tính tình lỗ mãng thù dai, chắc chắn sẽ không chừa đường sống nắm chặt cơ hội kéo Tưởng Đan xuống nước, nói sao cũng do Tưởng Đan trực tiếp khiến hắn rơi vào tình cản này. Hoàng đế độc đoán chuyên quyền, vì muốn nhổ hết gai trong lòng mình, Tuyên Hoa tất nhiên sẽ không thoát khỏi cái chết, về phần Tưởng Đan, nữ nhân từng được hoàng đế tin tưởng và yêu thương, bị Tưởng Đan phản bội hơn nữa còn gian díu với con ruột của mình đối với hoàng đế mà nói là một chuyện lớn bôi nhọ tôn nghiêm hoàng thất. Cộng thêm đứa bé trong bụng Tưởng Đan, nó sẽ trở thành điểm mấu chốt kích thích mặt tối trong lòng hoàng đế. Tưởng Đan muốn c.h.ế.t một cách sảng khoái là chuyện không thể nào.

Muốn báo thù cho Triệu Mi, Tưởng Đan ắt phải chết, một mạng đền một mạng, phải lấy mạng nàng ta, nhưng lại cảm thấy quá tiện cho nàng ta. Sự phản bội và thủ đoạn độc ác của Tưởng Đan dành cho Triệu Mi, Tưởng Nguyễn chắc chắn sẽ không dễ dàng tha thứ, tất phải khiến Tưởng Đan trả giá lớn, hoàng đế sẽ không để Tưởng Đan được c.h.ế.t dễ dàng, đây chính cái giá mà nàng muốn.

Tưởng Nguyễn quay lại nhìn Tiêu Thiều, hắn chú ý tới cái nhìn của nàng, nói. “Sao thế?”

“Huynh có nghĩ lòng dạ ta quá độc ác không?” Tưởng Nguyễn chần chừ hỏi. Không ai thích người bên gối mình ngày ngày chìm đắm trong báo thù, huống hồ lòng nàng đã sớm bị đau thương nhuốm đẫm, vững chắc như bàn đá.

Tiêu Thiêu cong môi, như cảm thấy buồn cười, nói. “Thế rất được.”

Không phải giả vờ phủ nhận, hắn thản nhiên thừa nhận nàng là một người độc ác, lại không biểu lộ chút xíu chán ghét nào, thậm chí còn có mấy phần tán thưởng nói. “Ta thích.”

Tưởng Nguyễn nhướng mi, cũng cười theo. Về đến vương phủ, Hạ Thanh về sớm hơn họ, thấy Tưởng Nguyễn thì định nói gì đó, đụng phải Tiêu Thiều lại rụt về. Cuối cùng vẫn không nhịn được tức giận nói với Tưởng Nguyễn. “Tam tẩu, tẩu nói phải giữ lời, bây giờ phải nghĩ cách để ta gặp Lâm Tự Hương.”

Tưởng Nguyễn thầm bật cười, nghĩ hẳn muốn đối phó tên ngốc như Hạ Thanh, chỉ có Lâm Tự Hương mới làm được. Nàng cười nói. “Dĩ nhiên, ta luôn nói lời giữ lời. Chờ ta chuẩn bị một chút, rồi sẽ nói cách để gặp cô ấy cho ngươi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://truyentop.net/index.php/song-lai-ta-tro-thanh-hoa-quoc-yeu-nu/chuong-365.html.]

Hạ Thanh thấy tủi thân lắm, cả đời cậu ta hành nghề chữa bệnh vô số, coi trọng y đức và sự thật, chưa từng nói lời trái lương tâm, càng không chẩn đoán qua loa cho người ta. Hôm nay hoạt mạch của Tưởng Đan do cậu ta giở chút mánh khóe, Tưởng Đan vốn không hề mang thai. Lần đầu tiên cậu ta làm chuyện xấu, lòng rất sợ, sau đó biết hoàng đế hiểu làm cái thai là kết quả gian díu của Tưởng Đan và Tuyên Hoa, càng thêm tự trách bất an. Vốn chuyện như thế có c.h.ế.t cậu ta cũng không làm, đại phu có quy tắc cần tuân thủ. Nhưng dạo gần đây Lâm Tự Hương chậm chạp không xuất hiện, đến cả cửa hàng điểm tâm thường tới cũng không thấy nha hoàn nhà họ đến mua nữa. Nói xa nói gần hỏi thăm được từ chỗ Tưởng Nguyễn, thì ra dạo gần đây Lâm Trưởng sứ vội vã lo toan hôn sự cho Lâm Tự Hương, chọn trúng một mối hôn sự cho nàng, không biết Lâm Tự Hương rốt cuộc đang có ý gì. Ngày thường Hạ Thanh hay cãi vả với Lâm Tự Hương, nhìn nhau đã thấy ghét, nhưng lúc này lại chợt giật mình nhận ra bản thân không muốn nàng gả cho người khác. Tuy nhiên Hạ Thanh là cậu ngốc, không biết phải biểu đạt tâm ý của mình thế nào, huống chi Lâm Tự Hương không hề ra khỏi cửa phủ, sao cậu ta tìm được cơ hội chứ?

Bất đắc dĩ Hạ Thanh không thể làm gì khác hơn ngoài nhờ Tưởng Nguyễn giúp đỡ, Tưởng Nguyễn lại chẳng phải người chịu thua thiệt, lập tức làm một giao dịch với cậu ta, chỉ cần phối hợp diễn một màn kịch trước mặt hoàng đế, sẽ dạy cậu ta cách dỗ dành giai nhân. Một bên là y đức, một bên là người thương sắp gả cho người khác, cuối cùng Hạ tiểu thần y quyết định, nghĩ Tưởng Đan kia cũng chẳng phải hạng người tốt lành gì, còn muốn hãm hại phủ Cẩm Anh vương, loại người đó có lừa gạt cũng không sao, cuối cùng mới có một màn bắt ra hỉ mạch cho Tưởng Đan trong thiền phòng.

Cho nên trước đó Hạ Thanh xuất hiện trong cung, không phải trùng hợp, do Tưởng Nguyễn sắp xếp cả thôi. Mỗi lần Hạ Thanh nghĩ đến, lòng càng thêm sợ hãi Tam tẩu này hơn. Trên đời sao lại có người tâm cơ thâm trầm như vậy, đến ngay cả chuyện này mà cũng tính toán được, Tuyên Hoa và Tưởng Đan muốn âm mưu hãm hại Tưởng Nguyễn, căn bản là múa rìu qua mắt thợ.

Tưởng Nguyễn nhìn dáng vẻ không được tự nhiên của Hạ Thanh, chỉ cảm thấy buồn cười. Hạ Thanh và Lâm Tự Hương là một đôi hoan hỉ oan gia, người trong cuộc mơ hồ người đứng xem nhìn rõ. Với bản tính kinh hãi thế tục của Lâm Tự Hương, nghĩ hẳn cũng chỉ có người không câu nệ lễ pháp thế gian như Hạ Thanh mới dung túng được, thật ra nói tới thì, hai người cũng vô cùng xứng đôi. Mấy hôm nay Lâm Tự Hương chỉ nhiễm phong hàn nên không dậy nổi mà thôi, trùng hợp Lâm Trưởng sứ đang tham gia biên soạn sử sách, nên Lâm phủ hơi bận rộn hơn, Hạ Thanh cũng không có cơ hội gặp Lâm Tự Hương. Nàng chỉ thuận nước đẩy thuyền nói dối một lần, vừa có thể giúp được bản thân, vừa có thể thuận thế làm người mai mối, suy ra thì đây cũng là một cuộc mua bán có lời ấy chứ. Ngày sau nếu hai người này thật sự thành đôi, phải cảm tạ nàng mới được.

Đuổi xong Hạ Thanh, Lộ Châu hiếu kỳ nói. “Không biết bệ hạ sẽ xử lý Tứ tiểu thư như thế nào. Tứ tiểu thư làm mất mặt hoàng gia, chắc chắn bệ hạ rất tức giận, xuống tay sẽ không nhẹ.”

“Có lẽ là thiên đao vạn quả?” Liên Kiều rùng mình. “Nô tỳ nghe nói người bị thiên đao vạn quả, đao phủ hành hình đều là tay lão luyện, thịt bị cắt thành từng lát mỏng, tổng cộng cắt một ngàn phiến, đến đao cuối cùng thì tắt thở. Trước đó sẽ khiến người bị hành hình cảm nhận hết mọi đau đớn, bị hành hạ tới chết, chỉ có thể thanh tỉnh nhìn mình bị cắt từng miếng thịt.”

“Ai nha, thật sự quá đáng sợ.” Lộ Châu cũng run lên. “Có lẽ đó là cách hành hạ con người tàn nhẫn nhất trên đời này.”

Cách thức hành hạ tàn nhẫn nhất? Tưởng Nguyễn mỉm cười, tất nhiên không phải, trong hoàng gia, mật hình nhiều không đếm xuể, sự tàn nhẫn bên trong ngoại giới chỉ biết được một phần ngàn. Ví dụ như những đau đớn nàng phải chịu ở đời trước, nào không phải một loại khốc hình, chỉ xem có ai phát hiện hay không mà thôi.

Lộ Châu chú ý thấy biểu cảm Tưởng Nguyễn, lòng khẽ động, nói. “Chẳng lẽ cô nương đã đoán được là cách gì?”

“Nàng ta đang mang thai, nào còn cách gì nữa. Chỉ có một luật hình, ta đã sớm nghĩ xong giúp nàng ta rồi.” Giọng Tưởng Nguyễn êm ái. “Thạch hình.”



Đêm nay trong cung, tính ra cũng rất náo nhiệt. Người mưu hại Thái tử bị tra ra, chính là người có dùng tám cây sào tre cũng đánh không tới, Ngũ hoàng tử Tuyên Hoa, nghe nói Đại Lý tự tra ra, hoàng đế đã đích thân thẩm ván, chứng cứ xác thật, Tuyên Hoa đã nhận tội trước mặt hoàng đế. Sau khi Đức phi hay tin đã ngất xỉu, tỉnh lại vội đi tìm hoàng đế, tất cả mọi người đoán dựa vào tình cảm mấy mươi năm, cộng thêm Đức phi luôn tuân thủ quy tắc và rất an phận, chắc chắn hoàng đế sẽ nể tình phần nào. Ai ngờ Đức phi bước vào ngự thư phòng, sau nửa giờ mặt xám như tro tàn đi ra, già đi mười tuổi chỉ trong một đêm, tựa như mọi việc đã định, tự xin xuất gia quy y.

Hoàng đế chuẩn tấu, Đức phi xuất gia, đại biểu việc của Tuyên Hoa đã định, tội danh mưu hại thái tử không nhỏ, Tuyên Hoa khó thoát khỏi cái chết, Tuyên Hoa sa cơ, cục diện triều đình hoàn toàn thay đổi, phe phái Tuyên Hoa từng ngang hàng với phe Tuyên Ly nhanh chóng suy sụp, người người cậy nhờ chủ mới, mà Tuyên Ly là kẻ thù của chủ cũ nên không thể thân cận, vì vậy các bộ hạ của Tuyên Hoa, phần lớn đều lựa chọn thế lực vừa quật khởi, phe Tuyên Phái.

Con người luôn như vậy, nhất là trong quan trường, người đi trà lạnh, ai cũng muốn mưu cầu vì tương lai của mình. Chân trước Tuyên Hoa mới vừa ngã ngựa, khắc sau người dưới đã vội cậy nhờ chủ tử mới. Mạng lưới giao thiệp và tài sản Tuyên Hoa nửa đời liều mạng gầy dựng được, cuối cùng vô tình trở thành giá y cho người khác, hời cho Tuyên Phái, trong cuộc tranh đoạt vị trí tối cao, thế lực của Tuyên Phái nhanh chóng quật khởi, bù vào lỗ hổng không có thế lực mẫu phi, gần như đã ngang ngửa với Tuyên Ly. Thế cục triều đình lần nữa căng thẳng, đây là nói sau.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.