Đến lúc này, ngược lại Tưởng Nguyễn cảm thấy Tuyên Hoa cũng rất đáng được người bội phục, mặc dù đầu óc không ra gì, nhưng là người biết chịu thua. Ít nhất mỗi một lời hắn nói, cũng đã giúp mình không ít. Tuyên Hoa tiếp tục nói. “Tâm tư của phụ hoàng, nhi thần chưng từng hiểu được, có lúc thậm chí cảm thấy, ngài đối với tên loạn thần tặc tử kia còn tốt hơn với nhi thần nhiều.” Hắn nhìn Tiêu Thiều vẻ mặt hờ hững, cười khổ nói. “Có lẽ nhi thần ở trong lòng ngài, thật sự là nhỏ nhặt không đáng kể, đến lúc cần hy sinh, thì có thể không chút do dự hy sinh.”
Hoàng đế yên lặng nhìn hắn, sau khi nghe Tuyên Hoa nói nét mặt ông ta xuất hiện một tia xúc động. Tuyên Hoa cười nói. “Người sắp chết, ngại gì không nói thẳng. Hôm nay không ngại làm một việc tốt. Lúc đầu khi mưu đoạt vị trí này, nhi thần cũng biết có khả năng sẽ thua. Chẳng qua không nghĩ ngày này tới nhanh như vậy. Phụ hoàng, dẫu sao cũng là cha con, nhi thần phải nhắc nhở ngài một câu, người bên gối ngài cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì đâu. Cái gọi là mỹ nhân bò cạp họa quốc yêu nữ, càng xinh đẹp tâm tư càng ác độc, có lúc, tính toán giang sơn của ngài, người muốn ngài c.h.ế.t không chỉ một mình nhi thần.” Hắn nhìn Tưởng Đan tê liệt ngã dưới đất, trong mắt nhanh chóng lướt qua nụ cười tàn khốc, nói. “Tuy nhiên nhi thần có thể bảo đảm, trong bụng nàng ta đích xác là con cháu hoàng gia,” Tuyên Hoa chậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ta-tro-thanh-hoa-quoc-yeu-nu/3621740/chuong-363.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.