Tưởng Quyền sau khi cáo ốm ở nhà mấy ngày không thượng triều, cuối cùng cũng bước ra đại môn Tưởng phủ một lần nữa.
Đừng nói đến ánh mắt chế nhạo của đồng liêu nhìn lão ta trên triều, cho dù là lúc hạ triều trở về, vẫn còn có người ở xa xa chỉ chỉ chỏ chỏ sau lưng. Tưởng Quyền tự xưng là thanh lưu thế gia, công chính thanh liêm, hôm nay lại tự mình đánh vào mặt, chưa từng phải trải qua thời điểm chật vật như vậy. Trên đường chỉ có thể không ngừng thúc giục phu xe nhanh chóng hồi phủ.
Xe ngựa chạy cà lọc cà lọc, không biết chạy được bao lâu, đột nhiên ngừng lại, Tưởng Quyền còn tưởng rằng đã về tới phủ, trong lòng buồn bực không hiểu vì sao đường hồi phủ hôm nay lại ngắn như vậy, vừa vén rèm xe lên liền ngây cả người. Không phải là phủ đệ mà mình quen thuộc, mà là mộ chỗ hoang vu ở vùng ngoại ô.
“Phu xe, phu xe!” Tưởng Quyền tức giận hét lớn. “Đây là nơi nào?”
Nhưng hét cả buổi cũng không có người đến trả lời lão ta, trong lòng Tưởng Nguyễn chợt lạnh, có một dự cảm không lành. Hắn nhảy xuống xe ngựa, bồng nhiên phát hiện ngồi trên xe ngựa không phải là phu xe ngày thường kia, mà là một gương mặt xa lạ.
Tưởng Quyền mạnh mẽ nén xuống sự sợ hãi trong lòng, lạnh lùng quát hỏi. ‘‘Ngươi là ai?”
Nam tử kia lại bật cười một tiếng, vỗ tay một cái, chỉ nghe trong không khí có tiếng gió truyền đến, trước mặt lại xuất hiện một người, vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ta-tro-thanh-hoa-quoc-yeu-nu/3621551/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.