Tiêu Thiều vừa bước tới liền nhìn thấy cảnh Liễu Mẫn nắm thật chặt hai tay của Tưởng Nguyễn, Tưởng Nguyễn thì nhíu mày lại. Trong lòng nhanh chóng lướt qua một chút không vui.
Hai người đang giằng co quay đầu lại, Liễu Mẫn kinh ngạc khi nhìn thấy Tiêu Thiều, nhưng tay lại cũng không hề buông ra. Tiêu Thiều thấy vậy, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, bước nhanh đến phía trước nắm lấy tay Liễu Mẫn, giật cánh tay của hắn xuống khỏi tay Tưởng Nguyễn.
Tiêu Thiều là người luyện võ, Liễu Mẫn chẳng qua cũng chỉ là một thư sinh yếu đuối tay trói gà không chặt, lập tức cảm thấy chỗ bị Tiêu Thiều nắm lấy vô cùng đau đớn, sắc mặt có hơi trắng đi.
“Nàng sao rồi?” Tiêu Thiều quay đầu, những lời này là nói với Tưởng Nguyễn.
Tưởng Nguyễn lắc đầu. “Không sao.”
“Tiêu Vương gia, ta và Quận chúa đang nói chuyện!” Liễu Mẫn có chút tức giận, lên tiếng nhắc nhở. Có lẽ danh tiếng ‘loạn thần tặc tử’’ của Tiêu Thiều trong triều đình quá mức nổi bật, thân là một vị quan liêm khiết, trực giác của Liễu Mẫn đối với Tiêu Thiều có chút không hợp. Hôm nay lại thấy vẻ mặt Tiêu Thiều và Tưởng Nguyễn như vô cùng thân thuộc, lông mày lại càng nhíu chặt hơn. Nàng tại sao lại có dính líu với loạn thần tặc tử chứ?
Tiêu Thiều cũng đang đánh giá Liễu Mẫn, vị quan mới của Hoàng thượng này, từ ba năm trước một bước trở thành Tân trạng nguyên, trong triều đình từng bước thăng chức, rốt cuộc cũng trở thành quan nhất phẩm, cho dù là lão thần trong triều, hôm nay gặp Liễu Mẫn cũng có vài phần kiêng kị. Tiêu Thiều tất nhiên cũng biết ba năm trước Tưởng Nguyễn từng gửi thư qua lại với Liễu Mẫn, đề Điện thí trên đó rõ mồn một trước mặt. Không nói đến Tưởng Nguyễn vì sao lại biết được đề Điện thí, chỉ riêng lý do trợ giúp Liễu Mẫn, cẩm y vệ cho dù tra thế nào cũng không tra ra được.
Chẳng qua từ sau khi Liễu Mẫn đạt được hạng nhất, Tưởng Nguyễn liền không liên hệ với hắn nữa. Hôm nay hai người lôi kéo trong ngự hoa viên, ánh mắt Liễu Mẫn nhìn Tưởng Nguyễn đầy sự cuồng nhiệt và kích động, đâu còn dáng vẻ mọt sách trong lòng không có gì khác của thường ngày nữa. Tiêu Thiều khẽ nhíu mày, lạnh nhạt nói. “Bây giờ nói xong rồi.”
Sự lạnh lẽo trong đôi mắt kia khiến trong lòng Liễu Mẫn có chút lạnh.
Lộ Châu nhìn nhìn Liễu Mẫn, lại nhìn nhìn Tiêu Thiều, chớp chớp hai mắt, trong lòng không khỏi nghĩ rằng tiểu thư nhà mình thì ra là có nhiều người thích như vậy, Tiêu Vương gia và Thái phó xem ra đều là lựa chọn không tồi cho vị trí cô gia, nếu như nhất định phải chọn một người. Lộ Châu nghĩ, vẫn là Tiêu Vương gia tốt hơn, bởi vì Tiêu Vương gia càng đẹp trai hơn, uy phong hơn. Liễu Thái phó tốt thì tốt, nhưng mà lại là người đọc sách, không phải có câu nói như thế này sao, người trượng nghĩa đều là những người bán thịt tầm thường, kẻ đọc sách lại mới là người bội bạc thay lòng đổi dạ. Đương nhiên, Tiêu Vương gia không phải là người bán thịt, đây chính là Tiêu vương gia tôn quý nhất của Đại Cẩm triều.
Tưởng Nguyễn trước mắt cũng không muốn có gì dính dáng với Liễu Mẫn, nếu như bị kẻ có ý đồ nhìn thấy, khó tránh khỏi việc sẽ bị lấy ra để đàm tiếu. Hiện giờ Liễu Mẫn đã biết người lúc trước là nàng, ngày sau nếu có chuyện gì, theo như tính cách của vị Thái phó này, đoán chắc rằng cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Nghĩ tới đây, Tưởng Nguyễn liền cười nói với Liễu Mẫn. “Thái phó nếu như không có việc gì, ta còn có một số việc muốn thương lượng với Tiêu Vương gia.”
Giọng điệu quen thuộc như vậy, trong ánh mắt của Tiêu Thiều hiện ra chút ý cười, sắc mặt của Liễu Mẫn lại xanh thêm một chút. Dù sao hắn cũng là một thần tử cao ngạo, trừ trước đến nay đều khinh thường dây dưa với người khác, trong lòng tuy có chút bất ngờ, nhưng cũng có chút tôn trọng đối với Tưởng nguyễn. Chỉ có thể nhìn chằm chằm Tưởng Nguyễn, chắp tay nói. “Quận chúa, sau này còn gặp lại.”
Nói xong liền gật nhẹ đầu với Tiêu Thiều, tự mình rời khỏi.
Lễ của hắn không phải là lễ trên dưới với Tiêu Thiều, mà lại là lễ đối với đồng liêu, chắc là trong lòng Liễu Mẫn đã khẳng định Tiêu Thiều là loạn thần tặc tử, cũng không hề coi trọng hắn.
Tiêu Thiều lạnh lùng chăm chú nhìn vào Liễu Mẫn đi xa, Tưởng Nguyễn ngẩng đầu nhìn hắn. “Sao ngươi lại tới đây?”
Tiêu Thiều lúc này mới thu hồi lại ánh mắt, nói. ‘‘Nghe nói ngươi gặp phải Tuyên Du?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://truyentop.net/index.php/song-lai-ta-tro-thanh-hoa-quoc-yeu-nu/chuong-173.html.]
Nghĩ đến Thiên Trúc đúng là ‘tình báo’ cho Tiêu Thiều, Tưởng Nguyễn cũng không muốn lừa gạt hắn, liền gật đầu nói. “Đúng vậy.”
Tiêu Thiều nhíu mày, Tuyên Du là người như thế nào, chính là trong cung người nào có chút tư sắc đều bị hắn thèm muốn một cách lộ liễu, Tưởng Nguyễn lớn lên nhìn cũng không tồi, Tuyên Du sao có thể bỏ qua.
Tưởng Nguyễn tất nhiên không biết dung nhan tuyệt sắc của mình trong mắt Tiêu Thiều cũng chỉ vỏn vẹn trong mấy chữ “cũng không tồi’’. Nếu như biết được, hẳn là cũng sẽ cười nhạo một phen, bản thân Tiêu Thiều dáng dấp yêu nghiệt tuyệt mỹ, người bình thường trong mắt hắn tất nhiên không đáng nhắc tới.
Tiêu Thiều hỏi. “Đến bây giờ ngươi đã có dự định gì chưa?”
“Dự định gì?” Tưởng Nguyễn ngạc nhiên nhìn hắn.
“Ngươi đã sắp cập kê, lại là Quận chúa do Thái hậu tự thân phong, công trạng của Tưởng Tín Chi cũng vô cùng xuất sắc, người trong cung đều nhìn ngươi chằm chằm. Chuyện chung thân đại sự của ngươi chắc chắn sẽ bị không ít người bàn luận.” Tiêu Thiều nhắc nhở.
Thì ra là vậy, Tưởng Nguyễn lần này hồi kinh, gặp không ít loại người, hôm nay nàng cũng trở thành một miếng bánh ngon rồi.
“Tiêu vương gia chẳng lẽ cho rằng ta sẽ thật sự động lòng?” Tưởng Nguyễn nói. “Như ngươi đã nói, những kẻ kia ta trốn còn không kịp, ta chưa từng nghĩ sẽ thành thân.’’ Thành thân, cùng một người xa lạ sống hết một đời? Ở kiếp này, nàng không biết mình còn có lòng tin về chuyện này nữa hay không, sợ rằng sẽ như kiếp trước rơi vào kết cục thê thảm.
Tiêu Thiều chú ý tới trong ánh mắt Tưởng Nguyễn lướt qua một sự rét lạnh, trong lòng có chút ngừng lại, đột nhiên có một loại xúc động muốn hỏi thành lời ‘Vậy nàng thấy ta thế nào?’ Ý nghĩ này vừa mới nảy ra, bản thân Tiêu Thiều cũng không sao nói rõ được. Hắn làm việc trầm ổn bình tĩnh, ngày thường tính tình lại trầm tĩnh lạnh nhạt, chỉ có trên phương diện tình cảm là trống rỗng, tất nhiên không thể hiểu được chút tâm tư kỳ quái trong lòng của mình với Tưởng Nguyễn, liền giống như thiếu niên nhà bên có chút ngốc nghếch đứng đơ ra tại chỗ.
Tưởng Nguyễn thấy Tiêu Thiều xuất thần, hỏi. “Ngươi làm sao vậy?”
Tiêu Thiều phục hồi lại tinh thần, lắc đầu nói. “Không sao.’’ Nhìn về phía mặt của nàng. “Thuốc trị thương đã dùng rồi chứ?”
Kể từ sau khi gặp Thái hậu, Tưởng Nguyễn bắt đầu dùng dược cao mà Tiêu Thiều đưa, dược cao kia chắc hẳn là có linh đan diệu dược, sau khi dùng xong cảm giác mát lạnh thoải mái, một vết sẹo cũng không nhìn thấy. Chỉ là ở trước mặt Ý Đức Thái hậu, mỗi ngày cũng không dùng nhiều, chẳng qua cho dù là như vậy, đến nay cũng đã không còn nhìn thấy dấu tích gì nữa rồi.
‘‘Dùng rồi. Là thuốc tốt.” Tưởng Nguyễn cười cười.
Tiêu Thiều mấp máy môi. “Sau này lại tặng ngươi thêm một ít.” Thuốc trị thương kia là do sư phụ hắn. tiên sinh Bát Kỳ đích thân phối, thiên kim khó cầu, lại dùng để trị vết thương do bị tát trên mặt của Tưởng Nguyễn, Bát Kỳ tiên sinh nếu như biết được, chắc chắn sẽ mắng hắn bất hiếu, phung phí của trời.
Tưởng Nguyễn cảm thấy bầu không khí có chút kỳ lạ, không khỏi ngẩng đầu nhìn Tiêu Thiều, đúng lúc Tiêu Thiều đang cúi đầu nhìn nàng. Vóc dáng nàng thật ra đã được xem là khá cao, nhưng mà như cũ vẫn chỉ đứng đến n.g.ự.c Tiêu Thiều, nhìn vào, thật ra lại làm hiện ra vẻ yêu kiều đáng yêu của nàng. Hai mắt Tiêu Thiều đen nhánh lấp lánh như vô vàn ánh sao, dường như còn hàm chưa một cảm xúc khác thường nào đó, Tưởng Nguyễn chỉ nhìn thoáng qua liền chuyển ánh mắt đi hướng khác, tim lại có chút không thể khống chế mà đập một cách mãnh liệt.
Trong lòng nàng thầm máng một câu. Yêu nghiệt c.h.ế.t đi được. Lại không nghĩ tới rằng hành động có hơi không được tự nhiên vừa nãy đã rơi vào trong mắt Tiêu Thiều, khóe môi Tiêu Thiều có hơi. nhếch lên.
Lộ Châu đi theo đằng sau hai người từ xa xa, trong lòng không khỏi lo lắng không thôi. Tiêu Vương gia là một người vô cùng khó hiểu, tiểu thư nhà mình ngoài mặt thì dịu dàng nhưng tính tình lại cực kỳ lạnh lùng. Nếu như muốn hai người ở cùng một chỗ, không biết còn phải tiêu tốn bao nhiêu thời gian. Nha hoàn thiếp thân lanh lợi lại đáng yêu như nàng, tất nhiên muốn tìm cách giúp cho tiểu thư trở nên hạnh phúc, Lộ Châu âm thầm siết chặt nắm ray, trong lòng quyết tâm, qua vài ngày nữa nhất định phải tìm một cơ hội, ai nói bà mối mới có thể làm mối, nàng một nha hoàn thông minh như vậy, cũng có thể!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]