Binh sĩ tự động nhường ra một lối đi, người áo xám từ phía sau bước tới, từng bước chân của hắn cực kì chậm chạp, giống như đang cố ý tuyên bố cái gì.
Tưởng Nguyễn mỉm cười. “Lý nhị thiếu gia cũng thật là độ lượng, đã trở thành chó nhà có tang, vẫn dám ra đường giữa ban ngày ban mặt.”
Lời này chọc trúng vào chỗ đau của Lý An, sắc mặt hắn nhất thời biến đổi, ánh mắt âm hiểm nhìn chăm chú Tưởng Nguyễn, đột nhiên nghĩ đến điều gì, lại cười cười. “Nếu như ta là Tưởng đại tiểu thư, chắc chắn miệng lưỡi sẽ không lợi hại như vậy, tránh cho ngày sau lại phải chịu nhiều đau khổ về da thịt.”
“Ta nhổ vào!” Không đợi Tưởng Nguyễn mở miệng, Liên Kiều đã chống nạnh mắng. “Một tên phạm nhân, còn dám rêu rao khắp nơi. Tiểu thư nhà chúng ta tất nhiên là tốt rồi, ngược lại là ngươi tên này, vô pháp vô thiên, coi chừng ngày tiếp theo đầu sẽ rơi xuống, t.h.i t.h.ể treo ở trên cửa thành thị chúng ba ngày!”
Nàng đứng ở trước người Tưởng Nguyễn, một binh sĩ cách nàng gần nhất lập tức đánh một chưởng vào n.g.ự.c nàng, Liên Kiều bị đánh bay ra ngoài, nặng nề rơi xuống mặt đất, phốc một tiếng phun ra một ngụm m.á.u tươi.
“Liên Kiều!” Bạch Chỉ kinh ngạc hoảng sợ hô lên một tiếng, Lộ Châu càng bảo vệ chặt chẽ Tưởng Nguyễn. Tưởng Nguyễn nhìn dáng vẻ hấp hối của Liên Kiều, bên trong đôi mắt đã lướt qua một chút giận dữ, đợi lúc quay lại nhìn về phía Lý An lần nữa, đã vô cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ta-tro-thanh-hoa-quoc-yeu-nu/3621492/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.