Sở Hoằng Du buồn bực.
Trước mặt là một đống tấu chương thật cao, tám chín phần mười trong số đó đều là tấu sớ giục hắn mau nạp phi tử.
Tuy hiện giờ thiên hạ thái bình, Đại Tấn bước vào thời kỳ thịnh thế nhưng cũng còn nhiều vấn đề dân sinh cần phải giải quyết, tại sao đám đại thần đó cứ nhìn chằm chằm hậu cung của hắn chứ?
“Phiền! Phiền! Phiền c.h.ế.t trẫm!”
Hắn ném tấu chương sang một bên.
Ngự tiền đới đao hộ vệ Lâm Đông Đông đứng bên cạnh vội vàng khom lưng nhặt sổ con: “Năm nay Hoàng Thượng đã mười bảy tuổi rồi, quả thật là nên...”
“Câm miệng!” Sở Hoằng Du tức giận nói: “Lâm Đông Đông, rốt cuộc ngươi theo phe nào, nếu ngươi dám khuyên trẫm nạp phi thì trẫm sẽ phế bỏ danh hiệu đệ nhất thị vệ của ngươi!”
Lâm Đông Đông vội vàng nói: “Ta không khuyên, đảm bảo không khuyên, cả đời Hoàng Thượng không cưới vợ thì ta cũng không nói tiếng nào.”
“Ngươi mới cả đời không cưới vợ!”
Sở Hoằng Du trừng mắt liếc hắn một cái rồi xoay người rời khỏi Ngự Thư Phòng.
Hắn chạy tới An Khang Cung, vừa bước vào thì lại nghe thấy Trường Sinh và Vân Sơ đang nói chuyện hậu cung của hắn.
Hắn lập tức xụ mặt: “Sổ con toàn nhắc tới chuyện này, đến chỗ mẫu hậu cũng là chuyện này, buông tha con đi.”
Sở Hoằng Giác ở một bên cười hì hì nói: “Đại ca, mấy hôm trước thiếu gia nhà Lại bộ Thượng thư nói với ta hắn có một tỷ tỷ, dung nhan mỹ lệ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ta-dich-than-day-do-quy-tu-quy-nu/3581816/chuong-505.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.