Đôi môi Nguyên thị run rẩy kịch liệt.
Từ khi biết Tạ Thế An trở thành phụ tá của Thành Vương, bà ta đã biết ngày này sớm muộn gì cũng đến.
Tuy đã đoán trước được chuyện này nhưng bà ta vẫn không nhịn được nấc lên thành tiếng.
Bà ta đi tới chỗ chân tường thành, nhìn thấy Tạ Thế An c.h.ế.t không nhắm mắt, bà ta nhào qua vuốt mắt cho Tạ Thế An: “An ca nhi, ngươi an giấc ngàn thu đi, kiếp sau cũng đừng thông minh như vậy nữa, làm người thường giống như Khang ca nhi vậy, như bao người khác là được...”
Bà ta cố gắng nhặt t.h.i t.h.ể của Tạ Thế An về chung một chỗ.
Trên lưng bà ta chính là Tạ Thế Khang.
Trong n.g.ự.c là t.h.i t.h.ể của Tạ Thế An.
Trong chiếc tay nải trên tay chính là đầu của Tạ Thế An.
Bà ta gian nan đứng thẳng người, thân thể lung lay, suýt nữa thì ngã xuống.
Thính Sương đứng bên cạnh bà ta, lạnh nhạt nói: “Tộc nhân Tạ gia ở Ký Châu đã trả lại tất cả ruộng đất thuộc về Tạ gia, sau này Tạ thái thái cứ về Ký Châu sinh hoạt thật tốt cùng Tạ Thế Khang, đừng bao giờ tìm đến kinh thành nữa.”
Nguyên thị rơi lệ nói: “Thay ta đa tạ Sơ nhi... đa tạ Thái Hậu.”
Nếu không phải Thái Hậu tác động thì làm sao tộc nhân Tạ gia lại cam tâm trả lại ruộng đất cho một lão bà tử như bà ta, không có Thái Hậu che chở, bà ta cũng sẽ không giữ được số ruộng đất đó...
Một hồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ta-dich-than-day-do-quy-tu-quy-nu/3581792/chuong-481.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.