Chương trước
Chương sau
“Các vị phụ lão hương thân, ta chính thiên nữ nương nương trong miệng các vị, các vị kính ngưỡng ta, yêu quý ta, quỳ lạy ta, hy vọng ta có thể giúp các vị tiêu trừ ốm đau...” Đào Quế Chi chậm rãi mở miệng nói: “Thực xin lỗi, ta khiến cho các vị thất vọng rồi, thật ra ta không phải là thiên nữ nương nương gì cả, thật ra thứ gọi là nước cam lộ này căn bản không thể tiêu tai trừ bệnh...”

Đám người đứng bên dưới lập tức hoảng loạn.

Trước khi uống nước cam lộ ngày hôm nay, đầu óc của bọn họ đều mơ màng hồ đồ, nhưng sau khi uống thuốc giải thì đã bắt đầu khôi phục năng lực tự hỏi, Đào Quế Chi vừa dứt lời thì bọn họ cũng hoàn toàn thanh tỉnh.

“Mấy ngày nay ta thật là hồ đồ, sao lại vì nước cam lộ này mà làm ra nhiều chuyện thái quá như vậy, ăn không ngon ngủ không yên, hài tử cũng chịu tội theo.”

“Còn không phải à, cũng chẳng biết bản thân bị làm sao mà lại đi theo Thành Vương, thiếu chút nữa đã trở thành đồng lõa mưu phản!”

“Thành Vương lại muốn dùng hài tử của chúng ta ngăn cản thiên quân vạn mã, hoàn toàn không xem chúng ta là con người mà!”

“Người nào nói Thành Vương là chân mệnh thiên tử vậy, quả thật là đồ chó má!”

“Không được, không thể tiếp tục ở đây được, mau chạy đi thôi!”

“Ta cũng muốn đi!”

“...”

Đám người lập tức loạn cào cào.

Tạ Thế An không kinh ngạc nhìn về phía Đào Quế Chi.

Hắn ta đã rõ đêm qua Đào Quế Chi đi đâu làm gì, cũng rõ sáng sớm hôm nay Đào Quế Chi đứng bên cạnh lu nước làm gì.

Hắn ta ngàn tính vạn tính cũng không ngờ được Đào Quế Chi cũng dám phản bội hắn ta.

Hắn ta đoạt lấy cung tiễn trong tay thị vệ, giương cung, buông dây, mũi tên nhọn bay về phía Đào Quế Chi.

Đào Quế Chi còn muốn tiếp tục cổ động dân chúng, chỉ cần nàng ta làm đủ nhiều là có thể tích được nhiều phước đức, nhất định có thể khiến Khang ca nhi quay về bên cạnh nàng ta.

Chỉ là nàng ta còn chưa kịp nói thêm lời nào thì một mũi tên đã xuyên qua cổ nàng ta.

Nàng ta phát ra một tiếng hét thảm thiết, ngã xuống khỏi đài cao, bị nhấn chìm trong đám người.

“Người nào không muốn đi theo Thành Vương thì mau chóng rời đi từ sườn phía tây!” Vân Trạch la lớn: “Những người còn lại nếu vẫn muốn trợ Trụ vi ngược thì cũng đừng trách đao kiếm không có mắt!”

Dân chúng điên cuồng chạy trốn về phía tay, một số người còn chưa kịp uống thuốc giải nhưng vẫn mơ hồ đào tẩu theo đám người.

Hơn hai trăm ngàn người thật sự là quá nhiều, đương nhiên không thể tránh việc bị dẫm đạp, nhưng thế thì có sao, nếu thật sự gây chiến thì còn không biết có bao nhiêu người tử thương.

Thủ hạ của Thành Vương vì muốn ngăn cản dân chúng chạy trốn mà bắt đầu g.i.ế.c người điên cuồng.

Vân Trạch giơ tay, lạnh lùng hạ lệnh: “Giết không tha!”

Ba mươi ngàn quân thủ thành và tám ngàn Ngự Lâm Quân như mãnh hổ xổng chuồng.

Đám tướng sĩ này đã sớm không nhịn được từ lâu, lúc trước có vô số bá tánh làm tấm chắn, bọn họ không có cách nào ra tay, bây giờ thì sao, bọn họ không cần cố kỵ gì nữa.

Bên cạnh Thành Vương cũng chỉ có một đám phụ tá và mấy ngàn phủ binh, dưới thế tấn công ồ ạt của quân thủ thành, bọn chúng căn bản không có năng lực đánh trả...

Không tới một canh giờ, Thành Vương và đám phụ tá đều bị bắt sống, đưa tới Thừa Thiên Môn.

“Ta sai rồi, ta sai rồi...” Thành Vương khóc lóc thảm thiết: “Thái Hậu, ta biết sai rồi...”

Binh bại như núi đổ, lúc này hắn ta mới nhận ra bản thân căn bản không có thực lực gì, hoàn toàn dựa vào sự ủng hộ của dân chúng, dân chúng vừa đi thì hắn ta cũng không còn gì cả...

“Thái Hậu, ta thật sự sai rồi...” Thành Vương không ngừng xin tha: “Ta vốn không có lòng đoạt vị, là hắn ta, là Tạ Thế An, là hắn ta xúi giục ta mưu phản!”

Vân Sơ đứng trên tường thành, ánh mắt rơi trên đầu Tạ Thế An.

Tạ Thế An ngẩng cao đầu, đối diện với Vân Sơ.

Tường thành rất cao. Tạ Thế An ngửa đầu nhìn Vân Sơ, gió to khiến y phục của nàng lay động, không thể nhìn rõ gương mặt của nàng.

Hắn ta bỗng nhiên bật cười: “Không biết Thái Hậu sẽ xử trí ta thế nào?”

“Ngươi xúi giục phiên vương mưu phản, phạm phải tội lớn như thế, đương nhiên là phải c.h.é.m đầu.” Vân Sơ lạnh lùng nói: “Cũng không cần chọn giờ lành đâu, ngay bây giờ đi, người đâu, mời đao phủ!”

Đao phủ nhanh chóng xuất hiện dưới chân tường thành, đè Tạ Thế An xuống một mảnh đất trống, tay cầm một thanh đại đao bóng loáng đứng sau lưng hắn ta.

Ánh sáng mặt trời chiếu vào đại đao, phát ra ánh sáng lạnh lẽo.

“Thái Hậu cũng thật nhẫn tâm.” Tạ Thế An ngửa đầu: “Ta đã từng gọi Thái Hậu là mẫu thân suốt bốn năm, một ngày làm mẫu, cả đời làm mẫu, chẳng lẽ Thái Hậu chưa từng thật lòng đối đãi với đứa nhi tử này sao?”

Cánh môi Vân Sơ gợi lên nụ cười châm chọc: “Nếu tình huống hôm nay đảo ngược, ai gia là người bại trận, ngươi sẽ bỏ qua cho ai gia sao?”

“Ta sẽ.” Tạ Thế An không chút do dự nói: “Ta làm tất cả chuyện này cũng chỉ vì muốn khôi phục Tạ gia, đợi khi nào Tạ gia vực dậy, ta sẽ mời ngươi về Tạ gia, để ngươi làm mẫu thân của ta.”

Vân Sơ lắc lắc đầu.

Vì sống sót mà cái gì Tạ Thế An cũng nói được.

Nàng tha cho hắn ta hết lần này tới lần khác, cho hắn ta rất nhiều cơ hội, cuối cùng hắn ta vẫn cứ đi theo con đường như đời trước.

Hiện tại nên kết thúc rồi.

Nàng nâng tay ra hiệu.

Người bên dưới lập tức luân phiên truyền lệnh của nàng, truyền tới chỗ cửa thành, một quan văn ném thẻ bài, quát lớn: “Hành hình!”

Đao phủ uống một ngụm rượu mạnh, phun vào lưỡi đao, giơ lên, c.h.é.m xuống.

Tạ Thế An tuyệt vọng ngẩng đầu.

Hắn ta thấy nữ tử trên tường thành không nhìn hắn ta mà lại nhìn bầu trời.

Vẻ mặt nàng lạnh nhạt, hoàn toàn không đặt tính mạng của hắn ta vào trong đáy mắt...

Tình cảm mẫu tử bốn năm chẳng khác gì một trò cười.

Đại đao vung xuống, cơn đau nhức truyền đến.

Tạ Thế An nháy mắt đầu mình hai nơi, m.á.u nóng b.ắ.n ra.

Đầu hắn ta lăn lông lốc dưới đất, chỉ còn nhìn thấy đôi mắt vẫn còn mở to.

Một bức họa cuộn tròn tươi đẹp xuất hiện trong tầm mắt của hắn ta.

Hắn ta như nhìn thấy bản thân ở một thế giới khác.

Hắn ta từ nhỏ đã là người ưu tú, sau khi nhận Vân Sơ làm mẫu thân, được hưởng dụng tài nguyên của Vân gia, thuận lợi vào Quốc Tử Giám đọc sách.

Hắn ta ở Quốc Tử Giám biểu hiện cực tốt, được tất cả tiên sinh ngợi khen, còn đưa hắn ta đi gặp Hoàng Thượng, Hoàng Thượng ban thưởng cho hắn ta rất nhiều thứ.

Hắn ta thuận lợi tham gia khoa cử, trở thành tú tài, về sau đỗ cử nhân, ngay sau đó lại đỗ cống sĩ, cuối cùng trở thành Trạng Nguyên do Hoàng Thượng khâm điểm, là Trạng Nguyên liên tiếp trúng tam nguyên, trong một thời gian ngắn mà phong quang vô hạn.

Là Vân Sơ đích thân mở tiệc rượu mừng hắn ta đỗ Trạng Nguyên, chiêu đãi những đại nhân vật có uy tín và danh vọng nhất nhì kinh thành tới ăn mừng.

Tiệc rượu mừng Trạng Nguyên qua đi, hắn ta vào Hàn Lâm Viện, nhờ có Vân gia mà hắn ta được phong chức quan chính Lục phẩm, chính là Biên tu của Hàn Lâm Viện, được Hoàng Thượng vô cùng coi trọng, chưa đến một năm mà đã đề bạt hắn ta thành quan viên Chính ngũ phẩm, sau đó thuận lợi trôi chảy đi lên, hình ảnh cuối cùng trong tranh miêu tả hắn ta được vào Nội Các, trở thành Đại học sĩ Chính nhất phẩm của Nội Các, là Thủ phụ đương triều.

Hắn ta trong bức họa đó sống ngay nắp phong quang biết nhường nào.

Mà hắn ta của lúc này lại đầu mình hai nơi, c.h.ế.t không nhắm mắt...

Vân Sơ nhìn xuống chân tường thành, lạnh lùng mở miệng: “Thông báo Nguyên thị tới khâm liêm cho Tạ Thế An.”

Thính Sương gật đầu đi làm.

Nguyên thị ở một nơi cách ngoại ô không xa, đợi đến khi đại chiến kết thúc, bà ta muốn đến nhặt xác cho Đào di nương nhưng hiện trường quá mức thảm khốc, bà ta căn bản không nhìn thấy t.h.i t.h.ể của Đào di nương nằm ở đâu... Lúc này, Thính Sương tìm tới, bình thản nói: “Tạ thái thái, Tạ Thế An đã chết, ngươi đi nhặt xác cho hắn ta đi.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.