Vân Sơ sờ mái tóc ẩm ướt của hắn: “Hôm nay rơi xuống nước sao?”
“Rơi xuống nước ba lần.” Sở Hoằng Du nuốt thức ăn trong miệng, không kiềm nén nỗi sự phấn khích: “Con chỉ mang theo một bộ xiêm y sạch sẽ nên đã lén theo Trần Tam tới viện của hắn tìm xiêm y thay, suýt nữa đã bị cha nương của hắn phát hiện, nguy hiểm thật nguy hiểm thật!”
Vân Sơ: “...”
Công bộ Thượng thư và phu nhân có phát hiện thì e rằng cũng chỉ xem như không thấy.
Nàng buông đũa nói: “Nghiên cứu thế nào?”
“Sắp được rồi...” Sở Hoằng Du khựng lại, kinh ngạc nói: “Nương, sao ngài biết con đang nghiên cứu đồ vật?”
Vân Sơ bật cười: “Chút tâm tư nhỏ này của con mà muốn giấu giếm nương sao?”
“Đúng vậy đúng vậy.” Sở Trường Sinh cong môi cười nói: “Không phải ca ca đang nghiên cứu cách để đánh chiếm thuyền của đối phương trong một trận hải chiến sao?”
Sở Hoằng Du sờ sờ cái mũi.
Hắn còn muốn cho nương một kinh hỉ, ai ngờ cái gì nương cũng biết cả rồi.
“Có chỗ nào cần hỗ trợ thì cứ nói với nương.” Vân Sơ gắp cho hắn một miếng bong bóng cá: “Chờ lương thảo và quân lương được gom đủ, khoảng nửa tháng sau là quân binh tiếp viện sẽ xuất phát, phải đi nửa tháng mới đến nơi, lúc tới tiền tuyến còn phải bày binh bố trận, con vẫn còn thời gian, không vội.”
Sao Sở Hoằng Du có thể không vội, hắn vội muốn c.h.ế.t rồi.
Buổi thượng triều hôm sau hắn vẫn suy nghĩ chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ta-dich-than-day-do-quy-tu-quy-nu/3581764/chuong-453.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.