Đại điện vô cùng yên tĩnh, cứ như một chiếc kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy âm thanh.
“Cho nên Đại Tấn ta không tránh được trận đánh này.” Vân Sơ tiếp tục nói: “Không phải chúng ta đánh thì là tử tôn chúng ta đánh, xin hỏi chư vị đại nhân, chẳng lẽ các ngươi nguyện ý để hài tử mình nâng niu trong lòng bàn tay phải lên chiến trường sao?”
Nhiệt huyết trong xương tủy của đám văn nhân thanh cao bị đánh thức.
Xưa này văn nhân xem thường vũ phu, cho rằng vũ phu thô bỉ, gặp chuyện chỉ biết dùng nắm đ.ấ.m để giải quyết.
Nhưng hiện tại, Đông Lăng đang tiến lên như vũ bão, nếu còn chủ trương dĩ hòa vi quý thì đó không còn là khoan dung độ lượng nữa mà sẽ thành hèn nhát.
Đường đường là cường quốc đệ nhất Trung Nguyên, sao có thể yếu hèn như vậy.
Lý thủ phụ bước ra khỏi hàng: “Thần tán đồng xuất chiến, nguyện hiến chút sức lực nhỏ bé.”
Ông ấy là người đứng đầu nhóm văn nhân, ông ấy đứng ra, những văn thần khác cũng không nhịn được bước ra khỏi hàng, lên tiếng tán thành.
Mà võ tướng trên triều đình đã sớm không nhịn được từ lâu: “Đánh, nhất định phải đánh, đám tôn tử kiêu ngạo đó, đánh c.h.ế.t bọn chúng!”
“Hay hay hay!” Sở Hoằng Du vỗ tay: “Nếu tuyệt đại đa số chúng ái khanh đều tán đồng xuất chiến thì thiểu số phục tùng đa số, việc này cứ quyết định như vậy đi.”
Hộ bộ Thượng thư thoáng nhìn Sở Thụy.
Ông ta bước ra, chắp tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ta-dich-than-day-do-quy-tu-quy-nu/3581763/chuong-452.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.