Chương trước
Chương sau
“Sơ nhi, con mau quay lại đi.” Ân phi vội nói: “Hài tử náo loạn không biết đúng mực, đừng để bị thương rồi nháo lớn chuyện.”

Vân Sơ đi theo tiểu thái giám đến Ngự Hoa Viên.

Ân phi cùng Khánh Hoa tiếp tục đi về phía Dưỡng Tâm Điện, còn chưa đến Dưỡng Tâm Điện thì đã gặp Tô Tử Nguyệt giữa đường.

“Ân phi nương nương, công chúa Khánh Hoa.” Tô Tử Nguyệt uốn gối hành lễ: “Ta vừa mới đến Dưỡng Tâm Điện, người hầu hạ nói hoàng thúc đã ngủ rồi, Ân phi nương nương và công chúa có tới cũng không được gì.”

“Không sao.” Ân phi lộ vẻ tươi cười: “Khánh Hoa đường xa tới đây, có thế nào cũng nên tới thỉnh an, Trang Thân Vương phi đi thong thả.”

Tô Tử Nguyệt đi về phía trước, lúc nàng ta đi lướt qua Ân phi thì đột nhiên dừng bước.

“A, hình như son môi của nương nương dính vào răng rồi.”

Nàng ta duỗi tay, dùng khăn tay quét qua môi Ân phi.

Ân phi đột nhiên thấy khó chịu.

Bà ấy đang muốn tránh đi thì đột nhiên lại thấy môi trở nên tê dại, có một thứ gì đó chui vào miệng bà ấy rồi trôi thẳng xuống yết hầu.

Con ngươi bà ấy trợn to, đưa tay bóp cổ chính mình.

“Mẫu phi!” Khánh Hoa bước tới đẩy Tô Tử Nguyệt, xem xét tình huống của Ân phi, thấy Ân phi liều mạng bóp cổ bản thân thì tức giận nhìn Tô Tử Nguyệt: “Ngươi làm gì mẫu phi ta!”

Tô Tử Nguyệt ra vẻ vô tội: “Ta có làm gì đâu, không phải Ân phi nương nương vẫn ổn đó sao?”

Khánh Hoa quay đầu, thấy Ân phi đã khôi phục vẻ bình thường, giống như những gì xảy ra ban nãy chỉ là ảo giác.

Nàng ta còn muốn nói gì đó thì Ân phi đã rảo bước đi vào Dưỡng Tâm Điện.

Khánh Hoa cũng chỉ có thể theo vào.

Trong điện có rất nhiều Ngự Lâm Quân, ba bước là có một người, canh giữ vô cùng nghiêm ngặt.

Có cung nữ đang sắc thuốc, mùi thuốc khó ngửi bao vây Dưỡng Tâm Điện khiến người ta khó chịu.

“Bái kiến Ân phi nương nương, bái kiến công chúa Khánh Hoa!”

Cung nhân ngoài cửa đồng thời thỉnh an.

Ân phi đẩy cửa đại điện đi vào.

Khánh Hoa giật mình.

Tới chỗ phụ hoàng, không cần bẩm báo đã có thể vào sao?

Nàng ta áp xuống nghi hoặc trong lòng, theo Ân phi tiến vào trong.

Nàng ta không thấy hoàng đế, chỉ thấy rèm che bốn phía long sàng, ngăn chặn tầm mắt của tất cả mọi người.

“Ân phi tỷ tỷ.” Thục phi ngồi bên long sáng đứng lên hành lễ: “Công chúa Khánh Hoa tới thỉnh an Hoàng Thượng sao, Hoàng Thượng mới vừa ngủ rồi.”

“Làm phiền Thục phi lấy một chén thuốc tới đây, Khánh Hoa muốn đích thân đút thuốc cho Hoàng Thượng, bày tỏ một chút hiếu tâm.” Ân phi bình thản mở miệng.

Khánh Hoa nhíu mày.

Hình như nàng ta chưa từng nói muốn đút thuốc cho phụ hoàng, nhưng nếu mẫu phi đã muốn nàng ta làm vậy thì cứ làm thôi.

Một lúc sau, Thục phi đã bưng một chén thuốc đi tới.

Ân phi giành trước một bước, cầm lấy chén thuốc khuấy lên rồi mở miệng: “Kéo rèm ra.”

Thục phi bước lên vén từng lớp rèm che nặng nề sang một bên.

“Phụ hoàng...”

Khánh Hoa thấy người nằm trên long sàng, âm thanh lộ ra sự run rẩy.

Đây là phụ hoàng của nàng ta sao, sao lại gầy thành như vậy, đâu còn chút nào uy nghiêm khí thể của chân long thiên tử!

Tuy phụ hoàng không thích nữ nhi này nhưng sao nàng ta có thể không thích phụ hoàng chứ?

Nàng ta cũng như những hài tử khác, cũng mong chờ được phụ thân yêu thương, cũng hy vọng phụ thân có thể sống lâu trăm tuổi.

“Phụ hoàng, rốt cuộc là bị làm sao vậy?”

Khánh Hoa rơi nước mắt.

Nàng ta đã cảm nhận được có gì đó không thích hợp.

Động tĩnh trong đại điện lớn như vậy, tại sao phụ hoàng hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại?

Ân phi đưa chén thuốc đã khuấy hồi lâu qua đó: “Cho phụ hoàng con uống thuốc trước đi.” Khánh Hoa lau nước mắt bưng lấy chén thuốc, thổi thổi rồi đưa tới bên môi hoàng đế.

Môi hoàng đế chậm rãi mở ra.

Đúng lúc này, một âm thanh lạnh lùng vọng tới: “Dừng tay!”

Vân Sơ vội vàng tiến vào.

Ân phi thay đổi sắc mặt, cầm lấy chén thuốc muốn rót vào miệng hoàng đế.

“Khánh Hoa, ngăn mẫu phi lại!”

Vân Sơ la lớn.

Khánh Hoa ở gần nhất theo bản năng ngăn chặn hành động của Ân phi, không phải nàng ta tin tưởng Vân Sơ, mà là nàng ta cảm nhận được mẫu phi dường như đã trở thành một người khác.

“Xoảng!”

Chén thuốc bị Vân Sơ đánh đổ xuống đất.

Cùng lúc đó, nàng tiến lên dùng khủy tay của mình đập mạnh vào gáy Ân phi, Ân phi nhắm mắt mềm mại ngã xuống đất.

Thục phi sợ tới mức bịt chặt miệng mình.

Khánh Hoa trợn tròn đôi mắt: “Vân Sơ! Ngươi làm gì đó!”

Vân Sơ hít sâu một hơi, khom lưng dọn sạch chén thuốc vỡ tan dưới đất.

Hiện giờ Hoàng Thượng hôn mê, bọn họ đã không cho phép bất kỳ cung nhân nào tiến vào bên trong Dưỡng Tâm Điện, tất cả mọi chuyện đều là do bọn họ tự mình xử lý.

Thục phi sợ tới mức không dám nói gì, vội vàng hỗ trợ đỡ Ân phi tới chỗ chiếc ghế gần đó.

Khánh Hoa cắn răng nói: “Vân Sơ, nếu ngươi không giải thích rõ ràng cho ta thì ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!”

Vân Sơ lau sạch số thuốc dính trên tay, chậm rãi mở miệng: “Trên đường tới Dưỡng Tâm Điện hai người đã gặp ai?”

Khánh Hoa bị Vân Sơ dẫn dắt, mở miệng trả lời: “Trang Thân Vương phi.”

“Quả nhiên là vậy.”

Trong mắt Vân Sơ tràn ngập sát ý.

Lúc tiểu thái giám kia đưa nàng tới Ngự Hoa Viên, đi được nửa đường thì nàng lại cảm thấy có gì đó không đúng.

Nếu là nửa năm trước, có người tới nói với nàng Du ca nhi đánh nhau với người ta thì nàng chắc chắn không nghi ngờ.

Nhưng từ khi Sở Dực xuất chinh, Du ca nhi nhanh chóng trưởng thành, ở giai đoạn đặc biệt thế này, Du ca nhi đã có thể gánh vác trách nhiệm của một đích trưởng tử, căn bản không thể nào đánh nhau với người khác ngay trong cung, khiến người làm mẫu thân như nàng nhọc lòng lo lắng.

Nàng nhanh chóng nhận ra có người muốn dẫn dụ nàng đi.

Vì thế nàng tức tốc chạy về Dưỡng Tâm Điện, quả nhiên đã bắt gặp Khánh Hoa cùng Ân phi đang đứng trước giờ của hoàng đế muốn đút thuốc.

Chuyện đút thuốc cho Hoàng Thượng là bổn phận của Thục phi.

Ân phi nhúng tay vào thật sự rất không bình thường.

Cũng may là nàng kịp thời ngăn cản.

Nàng dám chắc chắn chén thuốc này sẽ khiến cổ trùng trong cơ thể Hoàng Thượng sống dậy một lần nữa, bảy lần đút thuốc giải mấy ngày nay sẽ thành công cốc.

Vân Sơ đi đến bên cạnh Ân phi, lấy một bình sứ từ trong tay áo ra, đổ ra một viên thuốc rồi nhét vào miệng Ân phi.

“Ngươi cho mẫu thân ta uống cái gì?”

Khánh Hoa vội vàng ngăn cản.

Vân Sơ chậm rãi nói: “Trang Thân Vương phi hạ tử cổ lên người mẫu phi.”

Nàng vẫn luôn suy nghĩ con cổ trùng thứ ba sẽ nằm trên người ai, thì ra Sở Thụy xem con tử cổ này như quân át chủ bài, chưa đến thời điểm bất đắc dĩ sẽ không dùng tới.

Tử cổ biết mê hoặc lòng người.

Cho dù Ân phi không muốn làm những chuyện này nhưng cũng sẽ bị mê hoặc tâm trí làm ra những chuyện sai trái.

Ân phi uống xong thuốc giải thì dần dần tỉnh táo, bà ấy xoa xoa đầu, có chút mờ mịt: “Sao gáy ta lại đau như vậy, đã xảy ra chuyện gì?”

Vân Sơ bình tĩnh thuật lại mọi chuyện.

Khánh Hoa tức khắc ngây dại: “Vu cổ? Tử cổ? Phụ hoàng hôn mê? Âm mưu của Trang Thân Vương? Chuyện này...”

“Sơ nhi, cũng may con kịp thời cản ta đút thuốc, nếu không Hoàng Thượng lại phải chịu tội rồi.” Ân phi trầm mặc nói: “Hay cho Tô Tử Nguyệt, dám ám toán ta, để xem ta xử lý nàng ta thế nào!”

“Mẫu phi hiện tại đang trong trạng thái trúng cổ.” Vân Sơ mím môi: “Cứ lừa gạt Trang Thân Vương trước đã, bằng không hắn ta lại sinh sự, chờ qua hai ngày nữa, phụ hoàng khá lên thì mọi chuyện đều dễ hơn rồi.”

Ân phi gật đầu: “Được, vậy ta cứ ở lại Dưỡng Tâm Điện trước đã.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.