Vừa vào đại sảnh thì Trường Sinh đã bị Khâu tiểu thư gọi đi, hai người tươi cười nói chuyện.
Vân Sơ vô cùng vui mừng, tiểu cô nương khi trước nhát người không biết nói bây giờ đã có nhân mạch của chính mình.
Bây giờ nàng rất yên tâm để Trường Sinh kết giao với người khác nên không ngồi bên cạnh mà nâng bước qua chỗ Vân phi nói chuyện.
“Sao trông cô cô tiều tụy như vậy?”
Vân phi nói: “Hậu cung nhiều nữ nhân, thị phi cũng nhiều, không phải chuyện này thì là chuyện kia, ta thực sự có chút bội phục Hoàng Hậu nương nương.”
Từ khi chấp chưởng phượng ấn, cuộc sống của bà ấy không khi nào được thư thả, luôn có người tới tìm bà ấy kiện tụng, ban đầu bà ấy còn kiên nhẫn nghe, sau đó lại dứt khoát đánh năm mươi bản cảnh cáo, cuối cùng mới khiến đám người đó bớt tới tìm bà ấy.
Vân Sơ nhỏ giọng hỏi: “Cô cô có muốn tranh vị trí Hoàng Hậu?”
Vân phi bình thản cười: “Tuy ta không để ý mấy thứ này nhưng dù là vì lão bát hay là vì con và Vân gia, ta cũng phải nỗ lực một chút, bản thân không tranh được cũng không thể để người khác tranh.”
Trở thành Hoàng Hậu mới có được quyền lực lớn hơn, có lẽ ngày nào đó Hoàng Thượng xuôi nam, bà ấy cũng có thể đi theo, đến thăm lão bát.
Nếu Hoàng Thượng c.h.ế.t thì bà ấy sẽ thành Thái Hậu, quyền lực của Thái Hậu càng lớn hơn nữa, đến lúc đó bà ấy sẽ lấy danh nghĩa dưỡng lão để đến đất phong ở cùng lão bát.
Hơn nữa nếu bà ấy thành Thái Hậu thì Ân phi sẽ không thể làm Thái Hậu nữa, sẽ không thể dùng thân phận mẹ chồng để gây áp lực với Sơ nhi, ép buộc Sơ nhi lấp đầy hậu cung cho Sở Dực.
Có lẽ Vân gia sẽ còn thăng tiến nhưng như vậy thì sao?
Vân gia đã sớm không còn sợ cái gọi là công cao chấn chủ.
Nhìn từ mọi phương diện, bà ấy đều phải tranh vị trí Hoàng Hậu này.
Cho dù không tranh được thì cũng không thể để nó rơi vào tay người khác.
Vân phi nhướng mày, thấy một bóng người đi đến, thần sắc lập tức lạnh đi mấy phần: “Cẩm phu nhân tới rồi, ta ra đón tiếp một chút.”
Sau khi Lê Tĩnh Xu tiến cung vào năm trước thì vẫn cứ ở lì trong cung, cũng mặc kệ lời đồn đãi bên ngoài, bà ta vẫn ở trong Dưỡng Tâm Điện.
“Vân phi nương nương.” Lê Tĩnh Xu cười khanh khách hành lễ: “Hoa xuân năm nay nở thật đẹp.”
Vân phi cười mở miệng: “Nếu Cẩm phu nhân thích thì sau khi tiệc ngắm hoa kết thúc, có thể chọn vài chậu mang về.”
“Vậy đa tạ Vân phi.”
Gương mặt Lê Tĩnh Xu tràn ngập ý cười nhưng trong đáy mắt lại là một tia lạnh lẽo khiến người ta rét run.
Từ khi Hoàng Hậu c.h.ế.t thì Hoàng Thượng đã không còn ôn tồn với bà ta nữa, đừng nói vị trí Hoàng Hậu, bây giờ bà ta muốn vào hậu cung cũng khó.
Một tháng trước, Hoàng Thượng muốn bà ta rời cung, ban cho bà ta một tòa nhà lớn, bà ta than thở khóc lóc hồi lâu mới khiến Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.
Cũng vì chuyện đó mà bà ta đã ý thức được một chuyện, tình cảm nam nữ không phải là thứ dài lâu.
Nếu bà ta không chủ động làm gì đó thì bà ta sẽ bị đuổi ra khỏi hoàng cung, trở thành trò cười cho cả thiên hạ.
Bà ta cố ý dùng rất nhiều bạc tìm một vu nữ Tây Vực mua hai con cổ trùng.
Hai con cổ trùng dành cho một đôi nam nữ, chỉ cần nam tử có một chút tình ý với nữ tử thì cổ trùng này sẽ phát huy hiệu lực.
Hoàng Thượng đã dùng cổ trùng được một tháng, cũng nên thử uy lực của cổ trùng này rồi.
Lê Tĩnh Xu ngồi xuống chậm rãi uống trà.
Vân phi bị một đám cung phi vây quanh.
“Vân phi tỷ tỷ, Cẩm phu nhân kia cứ ở trong cung như vậy, không thích hợp đâu.”
“Lúc trước bà ta vào cung dưỡng thương, bây giờ thương thế đã khỏi thì cũng nên đi rồi, Vân phi tỷ tỷ nói với Hoàng Thượng một câu đi.”
“Đúng vậy Vân phi tỷ tỷ, hiện giờ cũng cũng chỉ có tỷ mới có thể nói mấy câu trước mặt hoàng thượng.” “...”
Vân phi chỉ cười không nói.
Tuy bà ấy cũng không thích Cẩm phu nhân nhưng sẽ không làm chim đầu đàn gây chuyện.
Nhìn thái độ của Hoàng Thượng là có thể đoán được Hoàng Thượng căn bản không muốn để Cẩm phu nhân vào hậu cung, thời gian dài sẽ sinh ra chán ghét mà thôi, bà ấy hà tất phải mở miệng.
Hoa mùa xuân nở rực rỡ.
Đám người đến dự tiệc ngắm hoa cũng dần đến đông đủ.
Hoàng đế hạ triều cũng đến xem náo nhiệt.
Mới vừa ngồi xuống thì hoàng đế đã bắt đầu ho khan.
Vân phi ngồi gần nhất quan tâm hỏi: “Hoàng Thượng bị cảm lạnh sao?”
Cao công công đứng phía sau cúi đầu trả lời: “Đêm mấy hôm trước đã bị cảm lạnh rồi, đã tìm thái y kê thuốc nhưng không biết tại sao càng ngày càng ho nhiều hơn.”
Vân phi vô cùng lo lắng: “Chốc nữa bảo thái y tới xem mạch kỹ một chút.”
Lê Tĩnh Xu cúi đầu uống một ngụm trà, cánh môi gợi lên một nụ cười khó hiểu.
Hoàng Thượng sinh bệnh chứng tỏ cổ trùng đã bắt đầu bén rễ trong thân thể Hoàng Thượng.
Chờ bà ta trở thành Hoàng Hậu, bà ta sẽ giải độc cho Hoàng Thượng, bà ta muốn cùng Hoàng Thượng nắm tay đứng ở nơi cao nhất, thưởng thức giang sơn vạn dặm...
Tiệc ngắm hoa diễn ra được một nửa thì một nữ tử từ trong đám cung phi đột nhiên đứng dậy.
Vân Sơ nhận ra đây chính là cung nữ được Hoàng Thượng ân sủng hai năm trước, sau khi mang thai đã được phong làm Ngô quý nhân, mấy tháng trước vừa mới hạ sinh cửu công chúa.
“Hoàng Thượng!” Ngô quý nhân mềm mại mở miệng, ngữ khí tràn ngập sự tủi thân: “Thiếp thân thỉnh cầu Hoàng Thượng làm chủ...”
Hoàng đế ho khan vài tiếng, không kiên nhẫn nhíu mày: “Chuyện gì?”
Ngô quý nhân rơi nước mắt nói: “Thiếp thân sinh cửu công chúa, dựa theo quy củ thì thiếp thân phải có thêm một phần tiền tiêu vặt hằng tháng của cửu công chúa, còn có mấy vật thiết yếu hằng ngày cũng phải được thêm một phần dựa theo phân vị công chúa, nhưng mà, nhưng mà...”
Nghe vậy, Vân phi nhíu mày: “Ta đã sớm bảo Nội Vụ Phủ đăng ký phân vị của cửu công chúa vào danh sách, tháng nào cũng đưa đi mà.” . Có gì ho𝙩? Chọ𝙩 𝙩hử 𝙩𝗋a𝑛g ﹙ 𝙩𝗋ùm𝙩𝗋𝙪 𝐲ệ𝑛.v𝑛 ﹚
“Nội Vụ Phủ còn chưa kịp đưa đến chỗ thiếp thân thì đã bị người ta ăn chặn.” Ngô quý nhân khóc lóc nói: “Là Cẩm phu nhân... đại cung nữ bên cạnh Cẩm phu nhân cướp đi phân lệ của cửu công chúa ngay trước mặt thiếp thân... Thiếp thân biết chuyện này nên nhờ Vân phi tỷ tỷ làm chủ, nhưng Vân phi tỷ tỷ không phải Hoàng Hậu, sao có thể quản được Cẩm phu nhân từng cứu mạng Hoàng Thượng, thiếp thân chỉ có thể cả gan xin Hoàng Thượng làm chủ!”
Nàng ta vừa dứt lời thì sắc mặt của mọi người ở đây đều thay đổi.
Cẩm phu nhân vào Dưỡng Tâm Điện ở cũng thôi đi, bây giờ còn cướp đoạt phân lệ của hậu phi, có phải là quá đáng rồi không?
Dưới ánh mắt dị thường của tất cả mọi người, Lê Tĩnh Xu cũng tỏ vẻ tủi thân: “Hoàng Thượng, rõ ràng là Vân phi nương nương cắt xén phân lệ của ta, cho nên ta mới...”
Nghe được lời này, Vân phi tức đến bật cười: “Xin hỏi Cẩm phu nhân ta nên dựa theo quy chế nào để đưa phân lệ cho ngươi?”
Một mệnh phụ vào Dưỡng Tâm Điện đã đủ thái quá, lại còn muốn đòi phân lệ của nữ tử hậu cung, xưa nay nào có đạo lý như thế bao giờ?
Lê Tĩnh Xu càng lộ ra vẻ oan ức: “Lúc ta ở phủ Quốc công, chi phí ăn mặc cũng không kém, Hoàng Thượng, để ta trở về đi...”
Ánh mắt của bà ta đối diện với tầm mắt của hoàng đế, khi hoàng đế nhìn vào đôi mắt đó, ông ta cứ như bị hút vào, nháy mắt trở nên thất thần.
Đợi đến hoàng đế khi hoàng đế lấy lại tinh thần, ông ta lạnh lùng nhìn Vân phi nói: “Lá gan của Vân phi thật là lớn, ngay cả tiền tiêu hàng tháng của Cẩm phu nhân mà cũng dám khấu trừ!”
Vân phi trực tiếp quỳ xuống: “Thần thiếp mới vừa nhận lệnh xử lý hậu cung, cũng không dám cắt xén tiền tiêu hàng tháng của bất kỳ ai, những thứ này đều được ghi rõ trong sổ sách, nếu Hoàng Thượng không tin thì thần thiếp sẽ cho người mang sổ sách tới, mời Hoàng Thượng xem qua!”
“Mặc kệ ngươi đăng ký sổ sách thế nào thì cũng không thể khiến Cẩm phu nhân chịu thiệt thòi.” Hoàng đế chậm rãi mở miệng: “Vân phi thất đức, không đủ tư cách chấp chưởng phượng ấn...”
Vân phi không thể nào tin được.
Hoàng Thượng không thèm tra xét một chút nào đã đoạt lại phượng ấn sao?
Nếu Hoàng Thượng xem trọng Cẩm phu nhân như vậy thì tại sao cứ để cho bà ta danh không chính ngôn không thuận ở lại Dưỡng Tâm Điện để người ta đàm tiếu, vì sao không dứt khoát phong Cẩm phu nhân làm phi tần?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]