Trước có công chúa Khánh Hoa nhúng tay vào những việc này, sau đó lại tới mẹ chồng, tiếp theo có thể là Hoàng Hậu, nói không chừng cuối cùng Hoàng Thượng cũng sẽ tham dự vào chuyện này.
Thân phận của Sở Dực đã chú định hai người bọn họ không thể thoát khỏi những chuyện này.
Nàng vẫn luôn từ chối không phải là thượng sách, hẳn là phải nghĩ biện pháp để đám người này biết khó mà lui.
Còn nghĩ cách thế nào thì không cần nàng phải nhọc lòng, ai gây thị phi thì người đó chịu trách nhiệm.
Vân Sơ mở miệng nói: “Vậy mẫu phi gọi những cung nữ đó tới đây cho nhi tức xem một chút.”
Công chúa Khánh Hoa rũ môi.
Nhìn đi, mẫu phi ban người, Vân Sơ cũng không dám cự tuyệt.
Quả nhiên vẫn phải để trưởng bối ra mặt.
Quách ma ma đưa bốn cung nữ đi vào, ai nấy đều xinh đẹp động lòng người, đều là nữ tử trong độ tuổi như hoa như ngọc.
Vân Sơ nhìn bốn người nói: “Mặc dù Vương gia chỉ chọn một trong số các ngươi làm thị thiếp hoặc cũng có thể sẽ không chọn ai, các ngươi cũng muốn tới phủ Bình Tây Vương sao?”
Bốn cung tì đồng thời uốn gối nói: “Có thể hầu hạ Vương gia là vinh hạnh của nô tỳ, nguyện ý nghe Vương phi sắp xếp.”
Vân Sơ gật đầu: “Vậy lát nữa theo ta về vương phủ đi.”
“Nếu đã như vậy...” Khánh Hoa chậm rì rì mở miệng: “Sơ nhi đã nhận cả bốn người này, nhận thêm một người cũng không nhiều lắm đâu nhỉ.”
Vân Sơ khẽ cười: “Nhị tỷ cũng muốn ban người sao?”
Khánh Hoa thong thả ung dung gật đầu: “Đinh Đông là nữ nhi của Nhĩ ma ma, từ nhỏ đã hầu hạ Dực nhi, có phần tình cảm này, ngày sau nàng hầu hạ sẽ càng tận tâm, mẫu phi nói có đúng không?”
Ân phi cảm thấy không hay lắm.
Đại cô tỷ nhét người vào phòng của đệ đệ không phải là chuyện hay ho gì.
Vân Sơ trực tiếp gật đầu: “Nếu nhị tỷ còn muốn ban thêm người thì cứ đưa đi, ta đều nhận cả.”
Khánh Hoa cười cười, vừa đến trước mặt trưởng bối là Vân Sơ trở nên dễ nhào nặn rồi.
Nàng ta uống ngụm trà rồi nói: “Năm thị thiếp là đủ rồi, hậu viện vương phủ rộng lớn, ngươi nên tốn tâm tư tuyển chọn thêm trắc phi thứ phi đi.”
Tiếp đó, Vân Sơ bình thản uống trà, dùng xong ngọ thiện rồi đưa bọn nhỏ và năm cung tỳ kia về vương phủ.
Đinh Đông so với bốn người còn lại cũng không tính là xuất sắc nhưng nàng ta vô cùng tự tin.
Nàng ta may mắn vì đã chọn đúng đường, mượn tay công chúa Khánh Hoa, dùng danh nghĩa của Ân phi để được ban cho Vương gia, như vậy thì Vương phi sẽ không thể từ chối.
Mà nàng ta và Vương gia khi trước đã có giao tình, chắc chắn sẽ có thể giành được ưu ái của Vương gia trước bốn cung tỳ này.
Chờ nàng ta đứng vững gót chân ở vương phủ, chờ nàng trở thành thị thiếp được Vương gia sủng ái, nàng ta nhất định sẽ thuyết phục Vương gia đón nương nàng ta về lại kinh thành.
Vân Sơ và hai đứa nhỏ ngồi trong xe ngựa, Sở Hoằng Du tức tối nói: “Con ghét phụ vương nhất.”
Vân Sơ hỏi: “Vì sao?”
Tiểu gia hỏa mím môi: “Phụ vương không mua dế mèn cho con.”
Vân Sơ bật cười: “Mùa đông làm sao có dế mèn, chờ trời ấm lên nương sẽ dắt con đi mua.”
Chờ xuống xe ngựa, về lại hậu viện, Sở Trường Sinh mới kéo ca ca hỏi nhỏ: “Chắc chắn không phải vì dế mèn mà ca ca chán ghét phụ vương, rốt cuộc là vì cái gì?”
“Trường Sinh, muội nhớ cho kỹ, nếu phụ vương cùng nữ nhân khác sinh đệ đệ muội muội thì chúng ta sẽ không bao giờ nói chuyện với phụ vương nữa.” Sở Hoằng Du nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu ngài ấy dám đối xử tệ bạc với mẫu thân thì sau này chúng ta không để ngài ấy sống cùng dưỡng lão.”
Trường Sinh gật đầu: “Muội nghe ca ca.”
Lúc Sở Dực hồi phủ, hắn cảm thấy ánh mắt hai đứa nhỏ nhìn mình sắc bén như dao.
Sở Dực nhạy bén cảm giác được bầu không khí có gì đó không đúng.
Bước chân bước vào chính viện của hắn đột nhiên khựng lại, hắn xoay người hỏi Trình Thất đang đứng đằng sau: “Đã xảy ra chuyện gì?” Trình Thất cúi đầu bẩm bảo: “Lúc Vương phi vào cung, Ân phi nương nương đã ban cho mấy tỳ nữ, hình như là muốn để bọn họ làm thị thiếp cho Vương gia.”
Sở Dực biến sắc: “Vì sao không nói sớm?”
Trình Thất lộ ra bộ mặt khổ sở: “Vương gia cứ mãi mật đàm với Đại Lý Tự Khanh, vừa trở về vương phủ đã tức tốc chạy tới chỗ của Vương phi, thuộc hạ thật sự không tìm được cơ hội.”
Sở Dực tức khắc rời khỏi chính viện.
Dưới ánh mắt sắc lẹm như d.a.o của hai đứa nhỏ, hắn có chút chật vật quay về thư phòng của mình, lạnh giọng sai bảo: “Gọi đám người kia lại đây.”
Trình Thất vội vàng nhờ người đi mời.
Bốn cung tỳ và Đinh Đông được an trí Vân Sơ trong sương phòng dùng để đãi khách ở tiền viện.
Ấn theo quy củ thì bọn họ là thị thiếp, hẳn phải nên được sắp xếp ở hậu trạch, thế nhưng lúc này lại bị an bài ở tiền viện như khách nhân, chuyện này khiến Đinh Đông cảm thấy vô cùng bất an.
Vừa nghỉ ngơi được một hồi thì bà tử bên ngoài đã tới thông báo: “Các vị cô nương, Vương gia cho mời.”
Vừa nghe lời này, Đinh Đông đã lộ ra vẻ vui mừng.
Nhìn đi, bởi vì là người được trưởng bối ban cho nên Vương gia không còn cố kỵ nữa, đã gấp không chờ nổi muốn gặp bọn họ.
Nàng ta nhanh chóng lấy một thỏi son từ trong tay nải ra, tô vẽ đôi môi đỏ rực, sau đó lại đeo một bộ khuyên tai trân châu khiến làn da càng trở nên trắng hơn.
Năm nữ tử theo bà tử tới trước cửa thư phòng.
“Thỉnh an Vương gia.”
Năm người uốn gối hành lễ.
Sở Dực đứng trên bậc thang, lạnh giọng mở miệng: “Bây giờ bổn vương cho các ngươi cơ hội cuối cùng để tự động rời đi.”
Đám nữ tử này không khỏi kinh ngạc.
Tự động rời đi là ý gì?
Đinh Đông cả gan mở miệng: “Hồi Vương gia, bọn ta là người được Ân phi nương nương an bài tới hầu hạ Vương gia, về sau bọn ta sinh là người của vương phủ, c.h.ế.t là ma của vương phủ.”
Sắc mặt của Sở Dực càng lạnh hơn: “Mấy người các ngươi cũng có ý này?”
Bốn cung tỳ khác lập tức gật đầu.
“Nếu đã như thế...” Sở Dực nắn vuốt ngón tay: “Người đâu!”
Trình Thất đi lên trước: “Có thuộc hạ.”
“Bảo đám hán tử độc thân ở quân doanh chuẩn bị một chút.” Sở Dực chậm rãi nói: “Đưa năm người này tới quân doanh.”
Nghe vậy, đám nữ tử kia đại kinh thất sắc.
Ở quân doanh đều là đám người thô kệch, đám người bọn họ đều là cô nương như hoa như ngọc, đến đó thì có khác gì dê vào miệng cọp.
“Vương gia...” Hai chân đám cung tỳ run lên, quỳ sụp xuống đất: “Bọn nô tỳ được Ân phi nương nương đưa đến hầu hạ Vương gia...”
“Nếu đã ban thưởng cho bổn vương thì đương nhiên sẽ do bổn vương tùy ý xử trí.” Sở Dực nắn vuốt ngón tay: “Nếu các ngươi có bản lĩnh khiến đám nam tử trong quân để ý thì cứ thành thân.”
Phiền não lớn nhất của đám tráng hán trong quân doanh chính là không tìm được thê tử.
Mẫu phi tặng năm nữ tử chính là giải quyết được nỗi băn khoăn của năm con người, bằng không đám hán tử này tinh lực dư thừa như vậy, ai biết sẽ gây ra chuyện gì.
Đám cung tỳ khi nãy còn tưởng bản thân bị đưa tới quân doanh cho những nam tử ở đó chơi đùa, sợ tới mức thần hồn nát thần tính.
Bây giờ lại nghe Sở Dực nói sẽ sắp xếp cho bọn họ thành thân thì không còn sợ hãi như vậy nữa.
Nhưng!
Thị thiếp của Vương gia và thê tử của binh lính, kẻ ngốc cũng biết nên chọn thế nào.
“Bọn nô tỳ được ma ma trong cung một tay dạy dỗ, nhất định có thể hầu hạ Vương gia thoải mái dễ chịu!” Nhóm cung tỳ đồng loạt xin tha: “Xin Vương gia cho bọn nô tỳ một cơ hội!”
Đinh Đông bị dọa cho choáng váng.
Nàng ta là nữ nhi thân sinh của nhũ mẫu của Vương gia, là người được Ân phi và công chúa Khánh Hoa ban tặng, tại sao Vương gia lại có thể tặng nàng ta cho đám hán tử thô kệch ở quân doanh!
Nàng ta run rẩy lắp bắp hồi lâu cũng không thốt ra được lời nào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]