Phu thê hai người đi ra sân, nhìn thấy tiểu gia hỏa Sở Hoằng Du đang ngáp ngắn ngáp dài, tay cầm trường mâu khoa tay múa chân.
“Mẫu thân, phụ vương, hai người dậy rồi.” Tiểu gia hỏa nhìn thấy bọn họ thì lập tức phấn chấn tinh thần: “Con đã luyện được một khắc rồi.”
Vân Sơ khụ khụ.
Nếu không phải bị Sở Dực quấn lấy thì nàng cũng không muộn mất một khắc này.
Nàng trừng mắt nhìn nam nhân bên cạnh: “Chàng dạy hài tử dùng trường mâu, ta đi luyện kiếm.”
Sở Dực cảm thấy tiểu tử này rất dư thừa.
Vốn dĩ có thể cùng Vân Sơ luyện kiếm, bây giờ lại phải cầm lấy thanh trường mâu.
Luyện khoảng nửa canh giờ thì Sở Dực phải đ thượng triều, Du ca nhi cũng phải đến Quốc Tử Giám, phụ tử hai người cùng ra cửa.
Vân Sơ rửa mặt chải đầu, thay xiêm y rồi gọi Trường Sinh dậy.
Hai ngày này nàng đang tìm kiếm tiên sinh dạy học, bởi vì Trường Sinh nhát gan nên nàng muốn tìm một tiên sinh ôn hòa, không cần quá uyên bác, chỉ cần dịu dàng kiên nhẫn là đủ, tốt nhất là tìm được một nữ tiên sinh.
Nhưng cũng không vội, cứ chậm rãi tìm.
Trường Sinh thức dậy ăn sáng cùng Vân Sơ rồi ngoan ngoãn ngồi vẽ tranh.
Lúc này, Thính Tuyết đã đưa đám nha hoàn bà tử tới chủ viện.
Đây là lần đầu tiên Vân Sơ gọi tất cả mọi người tới đây kể từ khi gả vào vương phủ, đám bà tử này đều rõ nàng muốn làm gì.
Vân Sơ ngồi ở chủ vị, giương mắt nhìn, nha hoàn bà tử của vương phủ này có tổng cộng bốn năm chục người, dù phủ này khi trước chỉ mới có ba vị chủ tử.
“Các vị không cần khẩn trương.” Nàng lại cười nói: “Ta mới vào phủ một thời gian, không biết hết tên các ngươi, gọi các ngươi tới đây chủ yếu là để làm quen một chút, bắt đầu từ vị này, các ngươi lần lượt báo tên, nói công việc mình phụ trách là gì, Thính Tuyết, ngươi ghi chép lại.”
Nhĩ ma ma rũ mắt.
Bà ta có danh sách của mọi người trong phủ, Vương phi không tìm bà ta lấy, lại cố tình ghi chép lại một lần.
Vì bà ta đưa Đinh Đông đến chủ viện hầu hạ nên Vương phi cố ý ý vả mặt bà ta sao?
“Bái kiến Vương phi, nam nhân của lão nô họ Vương, người trong phủ đều gọi lão nô là Vương thẩm, lão nô chủ yếu phụ trách việc mua sắm của phòng bếp...”
“Bái kiến Vương phi, nô tỳ tên Sắc Liên, phụ trách ghi chép thu chi của phòng bếp...”
Mọi người lần lượt giới thiệu, rất nhanh đã đến lượt Nhĩ ma ma.
Nhĩ ma ma bước lên, cúi đầu nói: “Thỉnh an Vương phi, lão nô họ Nhĩ, là nhũ mẫu của Vương gia, người trong phủ đều gọi một tiếng Nhĩ ma ma, từ khi Vương lập phủ, lúc đó không có chủ mẫu nên những việc lớn nhỏ trong phủ đều do lão nô chưởng quản, tất cả công việc ở các viện, việc kết nối nội viện ngoại viện và giao lưu với người của Nội Vụ Phủ... đều là công việc của lão nô.”
Vân Sơ gật đầu: “Nhĩ ma ma lúc còn trẻ đã nuôi dưỡng Vương gia, bây giờ đã gần năm mươi, tới lúc nên dưỡng lão nhưng lại phải lo lắng việc trong việc ngoài của vương phủ, thật là có chút vất vả.”
Nhĩ ma ma đột nhiên căng thẳng.
Bà ta đã biết Vương phi phô trương thanh thế như vậy chính là để thu hồi quyền lực của bà ta.
Bà ta dừng một chút rồi nói: “Hồi Vương phi, không vất vả, giúp Vương gia Vương phi bài ưu giải nạn là sứ mệnh của lão nô, lão nô cũng từng nghĩ đến việc an dưỡng tuổi già nhưng người bên dưới hoàn toàn không gánh nổi việc lớn...”
Vân Sơ nghe ra Nhĩ ma ma tham luyến quyền lực, không muốn buông tay.
Ngẫm lại cũng đúng, một người chưởng quản vương phủ mười mấy năm, đột nhiên bảo bà ta biến thành một ma ma bình thường, bà ta sẽ nguyện ý sao? Người đã từng hưởng thụ được cảm giác có quyền lực trong tay sẽ khó mà buông tay được.
Vân Sơ uống một ngụm trà, ánh mắt dừng trên người Nhĩ ma ma.
Tuy Nhĩ ma ma đang cúi đầu nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt kia.
Bà ta không biết Vân Sơ muốn làm gì nhưng bà ta vẫn vô cùng tự tin.
Bà ta là nhũ mẫu của Vương gia, một tay nuôi lớn Vương gia, cho dù thế nào thì Vương gia cũng sẽ tôn trọng bà ta.
Hơn nữa, từ lúc Vương gia khai phủ cho đến nay đã mười mấy năm, quản sự đại viện đều do bà ta tuyển chọn, có thể nói đó là người của bà ta.
Vương phi muốn chấp chưởng vương phủ không phải là vấn đề gì lớn nhưng lại nhắc tới chuyện đó ngay lúc này thì quả là quá sốt ruột.
“Ai là nha đầu quản sự của Nhĩ ma ma.” Vân Sơ chậm rãi mở miệng: “Các ngươi đứng hết ra đây.”
Bốn năm nha hoàn bước ra khỏi đám người.
Nàng nhìn về phía người lớn tuổi nhất: “Ngươi đã đi theo Nhĩ ma ma bao nhiêu năm?”
“Hồi Vương phi, mười mấy năm.”
“Theo mười mấy năm mà còn không gánh nổi chuyện lớn.” Vân Sơ cười lắc đầu: “Vậy vấn đề là do ngươi ngu dốt hay là do Nhĩ ma ma không biết quản giáo?”
Sắc mặt nha hoàn kia cứng đờ, nàng ta muốn nói bản thân không ngu xuẩn, khoảng năm sáu năm trước, Nhĩ ma ma đã giao công việc cho nàng ta xử lý, nàng ta chỉ cần trình báo một số chuyện lớn là được.
Trên thực tế, trước khi Vương phi vào phủ, Nhĩ ma ma đã bắt đầu dưỡng lão.
Nhưng dạo gần đây Nhĩ ma ma bỗng nhiên tiếp nhận lại công việc ở hậu viện, nàng ta biết Nhĩ ma ma không muốn giao quyền quản gia cho Vương phi.
Nàng ta cúi đầu nói: “Đều là nô tỳ ngu dốt.”
Vân Sơ buông chung trà: “Nếu chỉ có một mình ngươi ngu dốt thì còn dễ nói, nhưng cả năm người các ngươi lại không có ai làm được việc lớn, ta nghĩ có khi nào là do Nhĩ ma ma quá hiền lành nên không quản giáo được hạ nhân.”
Nhĩ ma ma đột nhiên ngẩn ngơ.
Bà ta nói thủ hạ vô dụng chính là muốn Vương phi biết rằng những việc này chỉ có bà ta mới làm được, trong vương phủ này không một ai có thể thay thế vị trí của bà ta.
Nhưng Vương phi đánh một nước cờ đáp trả khiến bà ta á khâu không trả lời được.
Bà ta hít một hơi rồi nói: “Vương phi nói phải, là lão nô không biết quản giáo, xin Vương phi chỉ điểm.”
Vương phi là nữ nhi Vân gia, là đích trưởng nữ của thế đại gia tộc, đương nhiên cũng biết xử lý việc vặt, nhưng vương phủ và những phủ khác không giống nhau vì còn phải giao tiếp với hoàng thất.
Việc giao tế giữa phủ Bình Tây và Nội Vụ Phủ trong cung đều là do thuộc hạ của bà ta thực hiện, những người trong cung chỉ nhận mặt bà ta, nếu thay người khác thì sẽ khó mà ăn nói, trừ phi Vương phi tự mình ra mặt... nhưng nếu như vậy thì sẽ mất thân phận.
Nếu bảo đại nha hoàn bên cạnh Vương phi đi làm thì người của Nội Vụ Phủ sẽ nhìn mặt người để đưa đồ vật, ví như thức ăn, đưa vải vóc, tuấn mã, dược thiện, lễ vật ngày tết... cùng nhiều thứ khác sẽ kém hơn những phủ khác, đến lúc đó Vương gia trách tội thì cũng đủ khiến Vương phi ăn mệt.
“Nhĩ ma ma là lão nhân của vương phủ, ta nào có tư cách chỉ điểm.” Vân Sơ dừng một chút rồi mở miệng: “Nhưng nếu Nhĩ ma ma đã yêu cầu chỉ điểm thì ta sẽ tiến cung xin mẫu phi ban ân điển, mời Quách ma ma tới vương phủ ở mấy ngày.”
Nhĩ ma ma lại ngây người.
Lúc bà ta mới trở thành nhũ mẫu của Vương gia, Quách ma ma giáo chính là người dạy bà ta quy củ, Quách ma ma vô cùng nghiêm khắc, bây giờ bà ta nhớ lại vẫn còn cảm thấy run sợ.
Bà ta không rõ vì sao Vương phi lại muốn mời lão ma ma bên cạnh Ân phi tới hỗ trợ xử lý việc vặt, chẳng lẽ làm như vậy sẽ không khiến Ân phi cho rằng Vương phi không có năng lực xử lý việc vặt sao?
Vương phi không sợ trong lòng Ân phi nảy sinh bất mãn sao?
Vân Sơ đóng nắp trà: “Canh giờ không còn sớm, các vị bận gì thì cứ đi làm, giải tán đi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]