Vân Chấn Giang kinh ngạc hô lên, nhận lấy thanh kiếm, tùy ý khoa tay múa chân mấy cái, vui vẻ nói: “Cảm tạ cô cô, quả nhiên là cô cô thương con nhất!”
Một lúc sau đã thấy Vân Trạch đẩy Vân lão tướng quân tới noãn các, Liễu Thiên Thiên đang mang thai cũng tới, trong phòng lập tức trở nên náo nhiệt.
Hạ nhân trong phủ bưng rất nhiều chiếc khay đi vào.
Lâm thị lấy hai quả trứng gà đã luộc chín từ chiếc khay thứ nhất, một quả đưa cho Vân lão tướng quân, một quả tự mình cầm.
Bọn họ lột vỏ trứng, sau đó lăn lên người hai đứa nhỏ.
Vân lão tướng quân lẩm bẩm: “Lăn tai lăn tai, tai nạn cút ngay, ca nhi thông minh, tỷ nhi bình an, luôn luôn khỏe mạnh...”
“Kế tiếp là rửa tay.” Liễu Thiên Thiên cuốn lên tay áo rửa tay cho hai đứa nhỏ: “Rửa lần một, bình bình an an, cần gì có đó, rửa lần hai...”
Việc thứ hai kết thúc, tiếp theo chính là quan y.
Vân Sơ đích thân thay xiêm y mừng sinh thần cho Du ca nhi cùng Trường Sinh, hai bộ xiêm y này là Lâm thị đích thân thêu ra, tuy tay nghề không bằng tú nương nhưng nó đại diện cho lời chúc phúc sâu đậm của trưởng bối.
Tiếp theo chính là chải đầu.
Lâm thị đã cố ý theo bà tử học vài ngày, đã học được hai kiểu búi tóc khác nhau cho nam hài và nữ hài.
Cuối cùng, Vân Chấn Giang cầm quả táo đưa cho đệ đệ muội muội, mở miệng nói: “Cắn một miếng táo, cả đời bình an, khỏe mạnh!”
“Cảm tạ Giang ca!” Sở Hoằng Du vui vẻ tạ ơn: “Cảm tạ ngoại tổ phụ, ngoại bà, cữu cữu cữu mẫu, cảm tạ nương, đây là lần đầu tiên con và Trường Sinh được đón sinh thần như vậy, thật sự rất vui.”
Vân Chấn Giang lúc trước còn hơi ganh tỵ vì hai hài tử này được mọi người cưng chiều sủng ái nhưng lúc nghe thấy mấy lời này, trong lòng nó lại cảm thấy đồng tình.
Năm nào nó cũng được đón sinh thần như vậy, nhưng đây lại là lần đầu tiên của Du ca nhi và Trường Sinh.
Nó đã nhận được nhiều sự yêu thương như vậy, san sẻ một chút cũng không sao.
Sở Hoằng Du cùng Sở Trường Sinh ở Vân gia đón sinh thần vô cùng vui vẻ, đến lúc chạng vạng tối còn chưa muốn về.
Nếu không phải Vân Sơ nhắc phụ vương sẽ mang lễ vật về cho bọn nó thì hai tiểu gia hỏa chỉ hận không thể ở lại Vân gia, rất muốn chờ đến ban đêm để ngủ chung một giường với Giang ca nhi.
Tuyết bên ngoài đã ngừng rơi, xe ngựa xuyên qua ngõ nhỏ, dừng trước cửa phủ.
Vân Sơ đang muốn nhấc mành xe thì Thu Đồng ở bên ngoài đã chạy tới: “Tiểu thư, Tạ đại thiếu gia tới.”
Vân Sơ bảo hai đứa nhỏ ngoan ngoãn ngồi yên, sau đó bước xuống một mình, quả nhiên nhìn thấy Tạ Thế An mặc áo bông thật dày đứng dưới mái hiên.
“Mẫu thân.”
Tạ Thế An lập tức hành lễ.
Vân Sơ dùng ánh mắt xa cách nhìn hắn ta: “Trời lạnh như vậy, tới sao không thông báo trước một tiếng, cẩn thận bị cảm lạnh.”
Tạ Thế An mở miệng nói: “Ngày mai cửa hàng khai trương, con muốn mời mẫu thân tới xem náo nhiệt.”
“Thôi.” Vân Sơ lắc đầu: “Án tử của Vân gia còn chưa rõ, không đến làm ảnh hưởng chuyện làm ăn của ngươi.”
Câu trả lời này hoàn toàn nằm trong dự kiến của Tạ Thế An.
Hắn ta thật ra chỉ muốn nói với mẫu thân là chuyện làm ăn của hắn ta đã bắt đầu hoạt động, hắn ta sẽ ngày càng tốt lên.
Hắn ta im lặng một chút rồi nói: “Sắp đến tết rồi, con sẽ đưa đệ đệ muội muội tới chúc tết mẫu thân.”
Vân Sơ mở miệng: “Cuối năm Vân gia bận rộn tế tổ, ngươi không cần tới.”
Tạ Thế An cắn chặt môi: “Vậy cáo từ mẫu thân, con về trước.”
Hắn ta xoay người, rảo bước trên con đường đã được quét dọn sạch sẽ, thân ảnh chậm rãi biến mất trong gió bắc.
Vân Sơ lắc đầu, dắt hai đứa nhỏ xuống xe ngựa, bước vào viện tử, vừa tới hậu viện thì đã thấy một nam nhân đang đứng đó.
“Đã về rồi sao.” Sở Dực xoay người, gương mặt lạnh lùng lúc này lại tràn ngập ý cười: “Du ca nhi, Trường Sinh, sinh thần vui vẻ.”
Sở Dực chuẩn bị một bàn mỹ thực, còn chuẩn bị lễ vật cho sinh thần năm tuổi của bọn nhỏ.
Của Du ca nhi là một thanh trường mâu, của Trường Sinh là một chiếc đàn tranh hiếm có. “Phụ vương, con không thích trường mâu, con cũng muốn đoản kiếm.” Tiểu gia hỏa không vui chu miệng nói: “Phụ vương thật là không hiểu con gì cả.”
Thật ra so với mấy thứ này thì nó càng thích đọc sách hơn.
Hiện giờ nó đã học được rất nhiều chữ, có thể dần dần tự đọc được một quyển sách, một quyển sách có thể đưa nó đến bất cứ nơi nào mà nó muốn.
Nhưng vì mẫu thân luyện võ nên nó cũng muốn luyện võ.
Nó phải bảo vệ những người mà nó muốn bảo vệ.
Sở Dực nhìn lướt qua cánh tay thằng bé: “Ta vốn nghĩ là tay con ngắn nên sẽ muốn dùng vũ khí dài một chút, nhưng nếu con thích đoản kiếm...”
“Không, phụ vương, trường mâu vậy.” Sở Hoằng Du bưng sữa dê uống hết: “Mẫu thân nói uống nhiều sữa dê mới cao lớn được, Trường Sinh, ngươi cũng uống nhiều điểm.”
Tiểu cô nương lộc cộc uống hết một ly.
Vân Sơ không nhịn được bật cười.
Bữa cơm trôi qua được một nửa thì hai đứa nhỏ đã ăn no, tay nắm tay đi ra ngoài chơi.
Trong phòng khách chỉ còn lại hai người.
Trong đầu Sở Dực lại hiện ra cảnh tượng mơ hồ ngày đó, hiện tại hắn cũng không biết khung cảnh đó là hắn tự ảo tưởng ra hay đã thật sự xảy ra.
Hắn không dám ở lại, sợ bản thân sẽ làm ra hành động mất khống chế gì đó.
Hắn vừa mới đứng dậy thì lại nghe Vân Sơ nói: “Vương gia, ta có một món đồ muốn đưa cho chàng.”
Hắn lập tức ngồi lại.
Vân Sơ lấy ra hai chiếc túi thơm từ trong tay áo, khụ khụ nói: “Cái này là ta thêu, cái này là Thính Tuyết thay ta thêu, Vương gia tùy ý chọn một cái đi.”
Cái túi thơm Thính Tuyết thêu vô cùng tinh xảo, cũng dùng hoa văn đồ đằng phức tạp, hoàng tử đeo theo bên mình cũng không mất thân phận.
Còn cái của Vân Sơ, nói là tường vân nhưng thoạt nhìn thật chẳng khác gì bánh bao.
Nàng cũng từng nghĩ sẽ thêu lại một cái khác, nhưng lại cho rằng có thêu nữa thì cũng ra kết quả giống thế này nên đã quyết định không hành hạ bản thân nữa.
Hai cái túi thơm được đặt lên bàn.
Ngón tay nam nhân xẹt qua chiếc túi thơm tinh mỹ kia, cầm lấy chiếc túi thêu tường vân: “Ta thích cái này.”
Hắn đang muốn treo ngay bên hông mình thì Vân Sơ lại mở miệng nói tiếp: “Chờ một lát.”
Nàng quay ra sau lấy một chiếc tráp: “Đây là ngọc bội được điêu khắc từ khối thủy tinh xanh biếc mà Vương gia đưa.”
Chiếc ngọc bội to hơn một chút được điêu khắc tường vân giống chiếc túi thơm, có thể nhìn thấy một chữ “Dực” được khắc bên dưới đáy.
Ngọc bội nhỏ hơn một chút khắc hoa văn sơn trà, dưới đáy là một chữ “Sơ”.
Vân Sơ bỏ ngọc bội lớn vào túi thơm của Sở Dực, ngẩng đầu nhìn vào đôi con ngươi đen nhánh của nam nhân, mở miệng nói: “Ta chỉ làm hai chiếc ngọc bội, hai người chúng ta, mỗi người một cái.”
Sở Dực đột nhiên khựng lại.
Ánh mắt lộ ra vẻ không thể tin nổi: “Vân... Sơ, nàng biết thế này nghĩa là gì không?”
“Ta biết.” Vân Sơ cong môi, khóe môi tràn đầy tươi cười: “Thủy tinh xanh biếc cực phẩm thế này rất hiếm có, trên đời khó tìm được cái thứ hai, hai miếng ngọc bội này chỉ thuộc về hai người chúng ta, cái này... xem như là tín vật đính ước nhỉ?”
Hô hấp của Sở Dực cứng lại, trái tim cũng không dám d.a.o động một chút nào.
Hắn thật cẩn thận mở miệng: “Vân Sơ, nàng có biết nàng đang nói gì không?”
Vân Sơ mỉm cười nhìn hắn.
Nàng đương nhiên biết bản thân đang nói gì.
Trước khi làm ngọc bội này, nàng đã xác định được tâm ý của mình.
Động tâm từ khi nào sao?
Hình như là không nói rõ được, chỉ biết nàng nguyện ý gả cho hắn.
Hắn đã đi chín mươi chín bước đầu tiên thì nàng cũng nguyện ý chủ động đi một bước cuối cùng này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]