Hắn chậm rãi mở miệng: “Năm năm trước, lúc cha nương chọn hôn sự cho Sơ nhi, ngàn chọn vạn tuyển, rốt cuộc lại chọn Trạng Nguyên lang năm đó, chính là Tạ Cảnh Ngọc, vốn tưởng là một mối hôn nhân tốt, ai mà ngờ... Tạ Cảnh Ngọc trước khi thành thân đã có nhi có nữ, Sơ nhi gả qua đó, cả ngày nếu không xử lý việc vặt thì là thay Tạ gia giáo dưỡng hài tử, phải nuôi con thay người khác, chỉ cần nghĩ cũng thấy khó chịu...”
Hai mắt Sở Dực đột nhiên tối sầm lại.
Hắn có một nhi một nữ, nếu Vân Sơ thành thê tử của hắn, vậy trong mắt người Vân gia nàng cũng là đi nuôi hài tử của người khác sao...
Vân Trạch nhìn hắn một cái.
Lời này của hắn đã rất rõ ràng.
Cho dù Sơ nhi hòa ly thì cũng sẽ không dễ gả chồng lần nữa, càng không gả cho một người đã có hài tử.
Hy vọng Bình Tây Vương hiểu rõ.
Đôi mắt của Sở Dực chỉ sầm lại một lúc rồi lại sáng lên.
Nếu Vân Trạch nói vậy thì tức là Vân Trạch đã nhìn thấu tâm tư của hắn.
Vân Trạch không nói Vân Sơ đã là phụ nhân mà chỉ nhắc tới hài tử... có phải điều này chứng minh vấn đề lớn nhất giữa hắn và Vân Sơ chính là hài tử chứ không phải thân phận phụ nhân của nàng.
Nói như vậy, Vân gia cũng tính cho Vân Sơ hòa ly sao?
“Cha mẹ thiên hạ chí thiện, con cái thiên hạ đại hiếu. Lệnh muội làm đích mẫu Tạ gia, đơn thuần chí thiện, nhưng hài tử Tạ gia ——” Sở Dực lắc lắc đầu: “Tạ gia đáng để lệnh muội trả giá như vậy sao, Vân đại nhân, có một số việc nên dứt khoát thì hơn.”
Vân Trạch cắn chặt môi.
Xem ra Bình Tây Vương căn bản không đặt lời hắn nói ở trong lòng.
“Nghe nói gần đây Vân đại nhân đang sửa chữa điển tịch, hình như gặp phải một chút phiền toái.” Sở Dực tiếp tục mở miệng: “Có chỗ nào cần ta giúp đỡ không?”
Vân Trạch nhàn nhạt nói: “Chút việc nhỏ này không nhọc Vương gia lo lắng.”
Nói xong, hắn thúc bụng ngựa chạy lên phía trước.
Sở Dực chút hề ngại thái độ của hắn, ngồi trên lưng ngựa đi bên cạnh chiếc xe, theo về Vân gia.
Đợi Vân Sơ xuống ngựa, hắn bước lên chắp tay nói: “Mấy hôm nữa là Tạ phủ làm hỉ sự, không biết có thể mặt dày xin một tấm thiếp mời không?”
Vân Sơ nghĩ tới hai đứa nhỏ, gật đầu nói: “Được, ta sẽ cho người đưa tới vương phủ.”
Đảo mắt, ngày đại hôn của An Tĩnh Vương và trưởng nữ Tạ gia cũng đến.
Toàn bộ Tạ gia giăng đèn kết hoa, bọn hạ nhân hòa trong không khí vui mừng, đại sảnh vô cùng náo nhiệt, Tạ Cảnh Ngọc bệnh triền miên dường như cũng khá hơn.
Hắn ta mặc xiêm y mới hoàn toàn, vực dậy tinh thần ra cửa đón khách, nhìn không ra hắn ta đổ bệnh suốt một tháng trời.
“Tạ đại nhân, Tạ phu nhân, chúc mừng chúc mừng!”
“Tại hạ có ít lễ mọn, mong Tạ đại nhân vui lòng nhận cho!”
“Tạ đại nhân, người gặp việc vui tâm tình sảng khoái, đợi lát nữa chúng ta uống vài chén!”
Một ít đồng liêu tới cửa, một đám đều đưa lễ mừng, lời khen tặng một câu nối tiếp một câu khiến khí sắc của Tạ Cảnh Ngọc càng tươi tỉnh hơn.
Không bao lâu, một chiếc xe ngựa ngừng trước cửa Tạ phủ, Sở Dực mặc cẩm phục đen tuyền bước xuống xe ngựa, sau đó cũng ôm hai đứa nhỏ xuống xe.
Đám người vây xem đều kinh sợ.
“Là Bình Tây Vương!”
“Tạ đại nhân bám lên Bình Tây Vương từ khi nào vậy?”
“Bình Tây Vương muốn uống rượu mừng không phải nên đến phủ An Tĩnh Vương sao, sao lại chạy tới Tạ gia, xem ra này giao tình này cũng rất ghê gớm.”
“Có lẽ là nể mặt Tạ phu nhân, dù sao cũng là đích trưởng nữ Vân gia.”
Sở Dực ôm nữ nhi, đi tới trước mặt Tạ Cảnh Ngọc: “Tạ đại nhân, chúc mừng.”
Tạ Cảnh Ngọc tuy rằng có chút kinh ngạc nhưng vẫn tươi cười đưa người vào trong.
Bình Tây Vương tất nhiên là người có thân phận tối cao nhất trong đám khách khứa, hắn ta không tiếp tục đứng ngoài cửa đón khách mà cùng theo Sở Dực đi vào Tạ phủ. Sở Dực rảo bước đi hai bước, sau đó dừng lại: “Xin Tạ phu nhân giúp chăm sóc hai hài tử.”
Vân Sơ lộ ra ý cười, dắt tay hai đứa nhỏ.
Khách khứa tới cửa Tạ phủ nối liền không dứt, Vân Sơ lười ra đón khách nên giao cho Nguyên thị rồi đưa hai đứa nhỏ đến hậu viện.
Hai tiểu gia hỏa vô cùng vui vẻ, vây quanh Vân Sơ không ngừng gọi nương.
Cùng lúc đó, Tạ Cảnh Ngọc và Sở Dực đã ngồi trong sảnh tiệc, hạ nhân đã mang lên nước trà ngon nhất.
Sở Dực không chút để ý mở miệng: “Đã sớm nghe nói Tạ lão thái thái qua đời, Tạ đại nhân bi thống quá độ nên ngã bệnh, bổn vương thấy Tạ đại nhân vẫn còn tốt lắm.”
Tạ Cảnh Ngọc cung kính nói: “Vốn dĩ là bệnh không rời giường, chuyết kinh đã mời được một lão ngự y về hưu đến thăm mạch kê thuốc, sau khi uống thuốc đã khá hơn nhiều.”
Sở Dực khựng lại.
Nàng... vẫn để ý nam nhân này như vậy sao, còn vì hắn ta mà đi mời lão ngự y?
Trong lòng hắn có chút buồn phiền, thuận miệng hỏi: “Là vị nào vậy?”
“Là Tần đại phu.” Tạ Cảnh Ngọc trả lời: “Tần đại phu y thuật cao minh, ta đã sắp khỏi hoàn toàn rồi.”
Nghe vậy, Sở Dực nhíu mày.
Có lẽ hắn không biết rõ đám bá quan văn võ nhưng vì hai đứa nhỏ vừa sinh ra đã yếu ớt, nên với đám thái y của Thái Y Viện, ai họ gì am hiểu cái gì hắn đều nắm rõ, lang trung đại phu thầy lang khắp các phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành hắn cũng rõ rành rành, càng đừng nói là lão ngự y về hưu có tiếng tăm...
Chưa bao giờ nghe qua có vị ngự y nào họ Tần lão.
Hắn tạm thời đè nén nghi hoặc, mở miệng nói: “Hôm nay là ngày đại hỉ của Tạ đại tiểu thư, hình như Tạ gia còn thiếu một người?”
Sắc mặt Tạ Cảnh Ngọc cứng đờ.
Tạ gia thiếu đi một người, tất nhiên là Tạ Thế Duy, nhị nhi tử không nên thân kia của hắn ta.
Hôm nay là ngày đại hỉ, hắn ta thật sự không muốn nhắc tới tên nghịch tử kia.
“Hôm nay là ngày vui, sao có thể thiếu người được?” Sở Dực tươi cười: “Bổn vương cố ý mang Tạ nhị thiếu gia về cho Tạ đại nhân.”
“Cái gì?!”
Tạ Cảnh Ngọc thay đổi sắc mặt, đột nhiên đứng lên.
Hành động này của hắn ta khiến khách khứa bên cạnh nhìn chăm chú, tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì.
“Sao Tạ đại nhân lại kích động như vậy?” Sở Dực ung dung nói: “Bổn vương biết Tạ gia vẫn luôn tìm Tạ nhị thiếu gia, vừa lúc người của bổn vương nhìn thấy nên mới muốn cho Tạ đại nhân một phần đại lễ.”
Lúc hắn sai Trình Tự đi tra việc của Tạ gia, lại tra được vị Hạ di nương khiến Tạ Cảnh Ngọc không màng lễ pháp kia c.h.ế.t một cách khó hiểu.
Lần theo manh mối của Hạ di nương, hắn lại tra ra một bí mật kinh thiên động địa.
Hạ di nương lại là thân tôn nữ của Hộ bộ Thượng thư Hà đại nhân hai mươi năm trước từng ăn hối lộ.
Mà trưởng tử trưởng nữ và thứ tử Tạ gia rất có khả năng là hậu nhân Hà gia, chẳng qua hắn còn chưa tra được chứng cứ.
“Đi thôi Tạ đại nhân, theo bổn vương đi đón Tạ nhị thiếu gia hồi phủ.”
Nghe Sở Dực nói, thân hình Tạ Cảnh Ngọc lảo đảo.
Sau khi lão thái thái tử vong, Tạ Thế Duy đã lén đào tẩu, khi đó vô số người trong kinh thành bàn tán Tạ gia, Tạ gia cứ như một con chuột chạy qua đường.
Nhiều ngày như vậy, vất vả lắm mọi người mới quăng chuyện của Tạ gia ra sau đầu... Nếu Duy ca nhi hồi phủ lúc này, chắc chắn sẽ bị bắt quy án, vậy cái c.h.ế.t của lão thái thái lại bị người ta nhắc tới... Nếu tội danh của Duy ca nhi bị chứng thực, Tạ gia vĩnh viễn sẽ bị người ta sỉ nhục.
“Đúng rồi, còn một chuyện.” Sở Dực trầm giọng nói: “Hơn hai mươi năm trước, đại án Hộ bộ tham ô oanh động kinh thành, Tạ đại nhân làm Hộ bộ Lang trung cũng biết được ít nhiều chứ?”
Tạ Cảnh Ngọc còn chìm trong chuyện của Tạ Thế Duy, chưa kịp hồi phục tinh thần thì lại nghe thấy một chuyện khác khiến đầu hắn ta muốn nổ tung.
“Nghe nói gần đây hậu nhân Hà gia đã tới kinh thành.” Sở Dực nhìn thẳng Tạ Cảnh Ngọc: “Tạ đại nhân có từng gặp người Hà gia?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]