Sau khi hợp tác với Sở Dực, Sở Dực đã sắp xếp một trang chủ trông coi thôn trang.
Trần bá đã từng nói trang chủ này là lão nô trung thành phụ trách xử lý sản nghiệp của Ân tần, rất có năng lực, sau khi thôn trang có trang chủ, mọi việc đều được thực hiện rất nhanh chóng.
Nếu nàng đã kinh doanh thôn trang này thì cũng không thể làm một chưởng quầy chỉ biết phủi tay, tất nhiên phải đến xem một chuyến.
“Phụ vương, ngày mai con và Trường Sinh có thể đến thôn trang không?” Sở Hoằng Du bắt lấy tay áo Sở Dực, đáng thương nói: “Dù sao ngày mốt Trường Sinh cũng phải chữa bệnh, đi sớm một ngày cũng đâu có sao, phụ vương, xin ngài mà, con sẽ viết mười trang đại tự, hai mươi trang luôn được không... Phụ vương, ngài đồng ý đi mà!”
Sở Trường Sinh không nói lời nào, mở to đôi mắt mờ mịt m.ô.n.g lung, yên lặng nhìn Sở Dực.
Sở Dực có chút buông lỏng.
Khi nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Vân Sơ, một chút cố chấp cuối cùng cũng tan thành mây khói.
Hắn mở miệng: “Có thể đi, nhưng phải nghe lời, nếu không nghe thì ta sẽ cho người đưa hai đứa về.”
“Phụ vương, ngài tốt quá!” Sở Hoằng Du phấn khích nhảy cao: “Phụ vương, con thích ngài nhất!”
Sở Trường Sinh cười rộ lên, đôi mắt cứ như mảnh trăng non.
Sở Dực sờ đầu tiểu cô nương, nhìn về phía Vân Sơ, thấy nữ tử trước mặt cũng cười, hai mắt cong cong như vầng trăng.
Vừa bước vào viện tử Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ta-dich-than-day-do-quy-tu-quy-nu/3581489/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.