“Trường Sinh!” Sở Hoằng Du vội vàng bắt lấy cánh tay muội muội: “Không được, bây giờ còn chưa được, quá đông người, chúng ta qua đó sẽ khiến mẫu thân gặp phiền toái, phụ vương cũng nói không được thân mật với mẫu thân trước mặt người ngoài, muội ăn trước đi, để ca ca nghĩ cách.”
Tiểu cô nương đành phải ngoan ngoãn vùi vào lòng Sở Dực.
“Tiểu thế tử và tiểu quận chúa vẫn luôn nhìn về phía bên này.” Vân tam thẩm sáng mắt: “Đạt ca nhi, hẳn là tiểu thế tử muốn chơi cùng con, con qua đó chơi cùng tiểu thế tử đi.”
Đạt ca nhi là tôn tử của Vân tam thẩm, năm nay hơn sáu tuổi, đang độ tuổi bướng bỉnh, nhưng cũng không to gan như vậy, không dám bước qua đó.
Vân Chấn Giang cũng ngồi đó, thằng bé liếc nhìn Sở Hoằng Du, biết ngay tiểu tử này đang nhìn cô cô.
Lúc trước cô cô về Vân gia dưỡng thương, tiểu tử này ngày ngày chạy tới Vân gia, ngày ngày theo sau m.ô.n.g cô cô gọi a di, khiến người ta phát phiền mà.
Trước kia cô cô thương nó nhất, sau khi có thêm tiểu tử này, cô cô không còn thương nó như trước, thật là bực mình.
Vân Chấn Giang hừ một tiếng, không thèm nhìn Sở Hoằng Du nữa.
Một lát sau, nó cảm giác có người đang kéo tay áo mình, quay đầu nhìn thì lập tức đối diện với đôi mắt to của Sở Hoằng Du, nó lạnh lùng nói: “Thế tử trốn ở chỗ này kéo ta làm gì?”
Sở Hoằng Du trốn trong rừng cây, đáng thương nói: “Giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ta-dich-than-day-do-quy-tu-quy-nu/3581488/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.