Ngay cả Vân Sơ cũng không nhịn được chắt lưỡi, lão thái thái cũng chỉ cho ba ngàn lượng bạc chuẩn bị tiệc thọ, một mình Hạ Húc đã nuốt bốn trăm lượng, trong này chắc chắn vẫn còn nhiều hạ nhân khác tham ô, người này ba bốn mươi lượng, kẻ kia mười bảy mười tám lượng, tính như vậy, còn lại hai ngàn lượng bạc để tổ chức tiệc thọ đã là không tệ.
“Lần này Hạ Húc nuốt bạc cũng đưa tới cho vị ở miếu nhỏ kia không ít.” Thính Sương thấp giọng nói: “Hạ thị bị thương, gần đây cũng an phận hơn nhiều.”
Ý cười trên mặt Vân Sơ càng sâu: “Vậy để nàng ta nghỉ ngơi mấy ngày.”
Mấy ngày sau Hạ thị sẽ không còn ngày tháng yên lành nữa đâu.
Thính Sương đã biết Vân Sơ muốn làm gì, nàng ấy u sầu nói: “Phu nhân, thật sự phải như vậy sao?”
Vân Sơ kéo tay Thính Sương: “Gả vào Tạ gia năm năm, ngươi cảm thấy ta thật sự vui vẻ sao?”
Thính Sương lắc đầu.
Tháng đầu tiên gả vào đây, phu nhân tràn ngập khát khao, sau này lại bị đại nhân lạnh nhạt, hài tử c.h.ế.t non, phu nhân đã không còn nở một nụ cười nào từ tận đáy lòng.
Những năm gần đây, phu nhân cứ sống từng ngày từng ngày, nhìn như an nhàn nhưng trong đó lại không còn bất kỳ hy vọng sống nào.
Chỉ có khoảng thời gian gần đây, rốt cuộc nàng ấy cũng thấy một sắc thái khác trong mắt của phu nhân.
Nàng ấy thật sự lo lắng cho phu nhân.
Sợ nếu xảy ra chuyện gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ta-dich-than-day-do-quy-tu-quy-nu/3581352/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.