Thân thể nàng lung lay, phải đỡ bàn mới có thể đứng vững không ngã.
Nàng nhắm mắt, chậm rãi hít mấy hơi thật sâu, lúc này mới dần dần ổn định cảm xúc.
“Cảm tạ, cảm tạ đại ca!”
Nàng gian nan phun ra mấy chữ rồi xoay người bước ra ngoài.
“Sơ nhi.”
Vân Trạch không màng khoảng cách huynh muội, đưa tay bắt lấy tay nàng.
“Đại ca đưa muội về.”
Vân Sơ đẩy tay Vân Trạch, khàn giọng nói: “Muội có thể tự mình đối mặt với chuyện này, nếu thật không xử lý được thì sẽ về nhờ đại ca giúp đỡ.”
Nàng xoay người, cất bước đi ra ngoài.
Như bình thường thì nàng sẽ tới cáo biệt mẫu thân và đại tẩu.
Nhưng bây giờ nàng chẳng còn tâm tư làm những chuyện đó nữa.
Thính Sương đỡ nàng, nàng nhanh chóng ra khỏi Vân phủ, ngồi vào xe ngựa, thúc giục xa phu chạy thật nhanh.
Xe ngựa ở phóng vun vút trên phố, rất nhanh đã về tới Tạ gia.
Nàng hộc tốc chạy vào, vô lực ngồi giữa phòng khách, lạnh lùng nói: “Đem Hạ thị tới đây.”
Hai bà tử chưa bao giờ nhìn thấy phu nhân như vậy, hai người liếc nhau, vội vàng đến miếu nhỏ bắt người.
Hạ thị toàn thân khó chịu nằm liệt giường, nàng ta bị thương chưa được chữa trị, nhiều ngày không ăn được một bữa no, thân thể thật sự chịu không nổi.
Nàng ta vừa nhắm mắt thì cửa sương phòng lại bị người ta đá văng.
Nàng ta khiếp sợ, tưởng là Đào di nương lại dẫn người tới, nhưng ngẩng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ta-dich-than-day-do-quy-tu-quy-nu/3581345/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.