Vân Sơ mở choàng mắt, ngồi dậy ngay ngắn.
Nàng nhìn ra ngoài, chỉ là một khung cảnh tối đen, lúc này chỉ mới hơn nửa đêm.
Bốn năm nay nàng chưa từng mơ thấy hai đứa nhỏ đã mất đi kia, nhưng dạo gần đây đã nằm mơ thấy hai lần.
Đời trước sống đến hơn ba mươi tuổi, còn có gì không bỏ xuống được, nàng cũng nên bỏ qua, nên học được cách đối mặt, nàng đi gặp mặt bọn nhỏ...
Vân Sơ dựa vào đầu giường, ngồi ngơ ngác tới hừng đông.
Lúc Thính Sương nhẹ tay nhẹ chân đi vào thì đã thấy nàng ăn mặc chỉnh tề ngồi đó, không khỏi khiếp sợ: “Phu nhân, ngài dậy lúc nào, sao không gọi nô tỳ vào hầu hạ?”
Nàng ấy vội vàng chải đầu cho Vân Sơ.
Ngồi trước gương, Vân Sơ chậm rãi hỏi: “Lúc trước hai đứa bé của ta được an táng ở đâu?”
Thính Sương run tay, chiếc lược rơi xuống đất.
Nàng ấy vội vàng nhặt lên, nhẹ giọng nói: “Phu nhân, chuyện cũng qua rồi, ngài đừng nhớ nữa, nghĩ nhiều sẽ hại thân...”
“Sắp tới thanh minh rồi.” Vân Sơ nhếch môi cười: “Ta muốn đi gặp bọn nhỏ, để bọn nó biết mẫu thân trông như thế nào, ta cũng muốn nói chuyện với bọn nó...”
Thính Sương cúi đầu nói: “Sau khi tiểu thiếu gia và tiểu thư sinh non, đại nhân đã sai người chôn cất, cụ thể chôn ở đâu thì nô tỳ cũng không biết.”
Vân Sơ có chút khó chịu.
Sau khi bọn nhỏ qua đời, nàng không dám tiếp nhận chuyện đó nên cũng không hỏi tới hậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ta-dich-than-day-do-quy-tu-quy-nu/3581334/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.