Vân Sơ nhìn lão thái thái: “Không biết khế bán mình của Hạ thị ở đâu?”
Lão thái thái không biết phải trả lời như thế nào.
Hạ thị căn bản là không có khế bán mình, nhìn bên ngoài thì nàng ta là nô tỳ của Tạ phủ nhưng thật ra lại là một người tự do...
“Chờ Cảnh Ngọc về, hỏi ý nó đi.” Lão thái thái híp mắt: “Bắt Hạ thị lại trước, những người khác đều tan đi.”
Vân Sơ xoay người, đưa người của Sanh Cư rời đi.
Chờ tất cả mọi người đi hết, lão thái thái cầm quải trượng, hung hăng đập vào lưng Hạ thị: “Lúc trước ta đã bảo ngươi dùng thân phận ngoại thất vào phủ làm di nương, là tự ngươi không muốn, nếu đã như thế thì còn viết mấy thứ ghê tởm này làm gì! Ta khoan dung rộng lượng cho ngươi ở lại Tạ gia, cho ngươi ở bên cạnh An ca nhi, sao ngươi dám động thủ với con cháu Tạ phủ, ai cho ngươi lá gan đó!”
Bà ta vừa nói vừa vung trượng đập xuống.
Tạ Thế An chắn trượng này cho Hạ thị, quỳ xuống đất rồi nói: “Tằng tổ mẫu, tiễn nương cháu đi đi...”
“Không, ta không đi!” Hạ thị khóc lớn: “Ta đi rồi thì ba hài tử phải làm sao, đánh c.h.ế.t ta cũng không rời khỏi Tạ phủ...”
Lão thái thái oán hận nói: “Chẳng lẽ ngươi muốn làm di nương của Cảnh Ngọc khi đã lớn tuổi như vậy sao?”
“Không, ta không làm di nương.” Hạ thị quỳ rạp dưới đất: “Lão thái thái, chỉ cần có thể ở lại Tạ gia, dù trừng phạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ta-dich-than-day-do-quy-tu-quy-nu/3581333/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.