Phùng Đắc khá ngạc nhiên khi Lê Dương Chính chủ động tới nhà mình, mặc dù hắn là một trong những đứa học trò hiếm hoi trúng hội nguyên dưới sự dạy dỗ của ông nhưng ông vẫn cảm thấy chướng mắt hắn, quan hệ giữa hai thầy trò không mặn không nhạt, trong trường hợp chuyện không liên quan đến Trương Ai Thống, hai người rất ít khi gặp riêng thế này. 
“Có phải đã tìm thấy thằng Thống rồi không?” Ông Phùng Đắc vội hỏi. 
Lê Dương Chính khẽ gật đầu. 
“Chúng ta tìm một nơi kín đáo đi, con có chuyện muốn thưa với thầy.” 
Ông Phùng Đắc vội vàng dẫn hắn vào phòng riêng của mình, sau đó hỏi: “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Sao thằng Thống lại mất tích?” 
Chỉ sau khi Trương Ai Thống mất tích vài ngày, ông Phùng Đắc đã tới phủ thái sư đòi người, ông vốn không tin tưởng Lê Dương Chính sẽ để cậu thỏa sức phát triển cho nên tưởng rằng cậu đã bị hắn nhốt lại. 
Mặc dù khi đó cả thái sư cũng nói cậu bị mất tích lúc đi chùa nhưng ông vẫn bán tín bán nghi, tuy vậy ông vẫn dằn lòng chờ đợi tin tức từ Lê Dương Chính, một tháng trôi qua khi sự kiên nhẫn của ông sắp đạt đến cực hạn chuẩn bị xin nhà vua ban lệnh tìm người thì hắn lại đến báo đã tìm được cậu rồi. 
Hiện tại sắc mặt của Lê Dương Chính cực kỳ nghiêm trọng, hắn đột nhiên quỳ xuống, chưa để ông Phùng Đắc kịp phản ứng, hắn đã chắp tay nói: “Con muốn nhờ thầy cầu xin nhà vua nhanh chóng phong quan cho em Thống.”1 
Ông Phùng Đắc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ta-cam-thay-chinh-minh-that-ngon-mieng/364698/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.