Rốt cuộc cũng có thể ôm người mình yêu vào lòng sau bao ngày xa cách, thân thể của Lê Dương Chính không kiềm chế được mà run rẩy, cảm giác mất đi lại tìm về được khiến trái tim hắn vui mừng như muốn nổ tung.1
“Ngoan, đừng sợ, đừng sợ…”
Hắn liên tục trấn an Trương Ai Thống nhưng thực chất đang tự trấn an chính mình, bởi vì hắn thật sự đã rất sợ sẽ đánh mất cậu.
Tuy nhiên người trong lòng lại không hề phản ứng, Lê Dương Chính buông cậu ra thì phát hiện hai mắt của cậu đã nhắm nghiền.
“Thống à… em sao vậy? Có nghe ta nói gì không?”
Lê Dương Chính nhẹ nhàng lay Trương Ai Thống, hắn không dám chạm mạnh vì sợ sẽ đụng phải vết thương trên người cậu, thấy cậu không có dấu hiệu tỉnh lại hắn bèn vội vàng bế cậu lên chạy về phía xe ngựa.
Lê Dương Chính đưa Trương Ai Thống tới một y quán trong thành, đây là y quán dưới danh nghĩa của ông ngoại hắn, y thuật chắc chắn không tầm thường.
Nhìn da thịt của cậu chằng chịt vết thương sau khi rũ bỏ quần áo, lửa giận trong lòng hắn lại bốc cháy ngùn ngụt, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, Trương Ngọc Nhi, Tô thị và cả mẹ con hoàng hậu, hắn tuyệt đối sẽ không để đám người này sống yên.
Sau khi đắp thuốc cho Trương Ai Thống xong, một tên lang y trông còn khá trẻ tuổi khom lưng thưa chuyện với Lê Dương Chính: “Bẩm cậu, tạm thời mợ không gặp nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vết thương cũ chưa lành đã có vết thương mới khiến sức khỏe của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-ta-cam-thay-chinh-minh-that-ngon-mieng/364697/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.