Chương trước
Chương sau
Trang Uẩn Nhiên tuyệt đối không phải con cọp giấy.

Điểm này Dung Tiểu Kỳ tại lúc đi vào phòng liền tinh tường hiểu được.

Kim Liễm Diễm là dựa vào đồ trang sức đắc tiền để đề cao khí tràng của cô ấy, Trạm Hải Lam có một loại khí chất lãnh đạo không giận tự uy, mà Trang Uẩn Nhiên...

Dung Tiểu Kỳ nói không rõ, Trang Uẩn Nhiên giống như là... giống như là thần tiên từ bầu trời tới, dù cho cô ăn mặc y phục tầm thường cũng có thể khiến ngươi tin rằng, nàng có một bàn tay vàng sửa dở thành hay.

Đương nhiên bàn tay vàng này còn có thể đem thân thể ngươi từ vui vẻ biến thành một pho tượng đá hoa cương cứng rắn không gì sánh được.

Dung Tiểu Kỳ đứng cách Trang Uẩn Nhiên đại khái ba mét, suy nghĩ thật lâu mới miễn cưỡng mở miệng nói: "Kỳ thực... cũng không phải Trạm đổng để cho tôi tới tìm cô..."

"Cô là nghệ nhân của nàng?" Trang Uẩn Nhiên rốt cuộc ngẩng đầu, ra vẻ chăm chú nhìn Dung Tiểu Kỳ, "Hiện tại người cam nguyện làm chân chạy cho nàng thật là không ít."

Dung Tiểu Kỳ sửng sốt: "Cô nói cái gì?"

Trang Uẩn Nhiên khép lại sách, hơi nghiêng thân thể, tay khoát lên đầu gối, vẻ mặt trào phúng nói: "Xem ra nàng cho cô không ít chỗ tốt, nơi xa xôi thế này cô đều cam lòng tới, hơn nữa bây giờ là thời gian làm việc, thế nào, nhất định là bỏ lịch diễn tới đây đi?"

Dung Tiểu Kỳ bị Trang Uẩn Nhiên làm cho nghẹn một bụng lửa giận, người này là sinh bệnh nên đầu óc không được bình thường sao, thế nào sẽ nói ra lời cay nghiệt như vậy? Đừng nói hiện tại còn không biết Trạm Hải Lam rốt cuộc cùng cô ta đến tột cùng có quan hệ gì, dù cho đã biết Trạm Hải Lam yêu cô ta đến chết đi sống lại, nàng cũng muốn hung hăng khinh bỉ thẩm mỹ phẩm vị của Trạm Hải Lam một chút.

"Này, cô là dì cả đang đến sao?" Dung Tiểu Kỳ tận lực khắc chế tâm tình bản thân, đến gần Trang Uẩn Nhiên nói, "Đừng tưởng rằng là tiền bối liền có thể khinh thường hậu bối, tôi không quen nghe những lời kia, cô là đầu óc có bệnh?"

Trang Uẩn Nhiên sửng sốt, còn không có phản ứng kịp, Dung Tiểu Kỳ tiếp tục nói: "Trang tiểu thư, tôi quả thật là nghệ nhân của Trạm đổng, chúng tôi vừa mới bắt đầu hợp tác mà thôi, tôi không có, cũng không cần ôm đùi Trạm đổng. Tôi nếu có tiềm lực, Trạm đổng tự nhiên sẽ vì tôi bày ra sân khấu, nếu như không có tiềm lực, Trạm đổng cũng không muốn dùng bùn nhão xây tường, cho nên cô không cần phải nói lời đâm tim người như vậy."

Trang Uẩn Nhiên trên dưới quét Dung Tiểu Kỳ, nhắm mắt nói: "Mời ra ngoài."

Dung Tiểu Kỳ trấn tĩnh tự nhiên: "Tôi tới là có việc thỉnh giáo cô, thế nhưng hiện tại xem ra, hẳn là cái gì đều giao lưu không nổi nữa."

Trang Uẩn Nhiên ngưỡng ra sau, nói: "Tôi cũng không quen biết cô, cùng cô có đề tài gì để giao lưu."

Dung Tiểu Kỳ cắn răng, nói: "Cô cùng Trạm đổng, là có hiềm khích đi."

Trang Uẩn Nhiên ngoéo khóe miệng một cái, nói: "Cô nếu muốn biết, vì sao muốn bỏ gần tìm xa mà đến đây hỏi tôi? Cô hỏi một chút Trạm đổng là tốt rồi, nha, tôi đoán, nhất định là Trạm đổng của cô căn bản không để ý tới cô đúng không?"

Dung Tiểu Kỳ trên mặt xanh trắng một trận, cách hồi lâu mới nói: "Trạm đổng để ý không tới tôi là chuyện của nàng, cô xem có cái gì hả hê? Nàng không để ý tới tôi, lẽ nào nàng để ý cô sao?"

"Cô nói cái gì?!" Trang Uẩn Nhiên thanh âm đột nhiên đề cao, hình như lập tức từ cợt nhả biến thành nghiêm túc đứng đắn.

Dung Tiểu Kỳ bỗng nhiên cảm giác rất kỳ quái, Trang Uẩn Nhiên thế nào sẽ đột nhiên tức giận? Thật giống như có nhược điểm gì bị nắm, hay là bị chọt trúng chỗ đau nào rồi?

Chờ một chút, không phải đều có một loại tình huống như vậy sao? Rõ ràng là bị vứt bỏ một phương, ngược lại còn cao ngạo bày ra tư thế người bị vứt bỏ?

Tâm lý học gọi cái này là phản ứng giải phóng.

Trang Uẩn Nhiên không phải cùng bệnh trạng này phi thường ăn khớp sao?

Dung Tiểu Kỳ chợt thấy đắc thắng vì đã bắt được điểm yếu của Trang Uẩn Nhiên, chỉ là con cọp giấy này, cũng không một chút nào sợ hãi bị người tóm lấy.

Bất quá, nàng cũng sẽ không như cay nghiệt như cô ta, nàng rốt cuộc chỉ là muốn cùng con cọp này nói chuyện một chút, khiến cô ta để lộ tin tức bản thân muốn là được.

"Tôi... Tôi nói sai rồi sao?" Dung Tiểu Kỳ giả vờ sợ sệt.

Trang Uẩn Nhiên nhìn chằm chằm nàng, hỏi: "Cô lá gan không nhỏ, xem ra cô cùng Hải Lam quan hệ rất tốt, là niềm vui mới sao?"

Dung Tiểu Kỳ thử thăm dò hỏi: "Đây giống như vấn đề người yêu cũ sẽ hỏi ra."

Trang Uẩn Nhiên lạnh lùng cười: "Yêu chính là yêu, không có cái gọi là mới cũ."

Dung Tiểu Kỳ mỉm cười: "Nếu Trang tiểu thư đã thẳng thắn như vậy, tôi đây cũng không che giấu, tôi cũng không phải tân hoan của Trạm Hải Lam, tôi chỉ đơn thuần thầm mến nàng mà thôi."

Trang Uẩn Nhiên giơ lên con mắt, giống như lần đầu tiên nhìn thấy Dung Tiểu Kỳ, từ trên xuống dưới quan sát thật lâu: "Cô thầm mến nàng?"

Dung Tiểu Kỳ gật đầu.

Trang Uẩn Nhiên tựa hồ thở ra một hơi, nói: "Thầm mến là việc riêng của cô, không cần hướng toàn bộ thế giới tuyên cáo."

"Không." Dung Tiểu Kỳ nói, "Tôi đã chuẩn bị tốt muốn đuổi tới Trạm đổng."

Dung Tiểu Kỳ cũng cảm thấy rất kỳ quái, trước khi tới đây nàng căn bản không định nói chuyện này, nàng căn bản không nghĩ muốn theo đuổi Trạm Hải Lam, tối đa... tối đa chỉ muốn tìm cách để Trạm Hải Lam vui vẻ, sau đó mình cũng không còn bị đày đi tuyên truyền chán ngắt mà thôi.

Thế nhưng hiện tại, thời điểm ngay mặt đối Trang Uẩn Nhiên, thế nào lại đột nhiên quyết định muốn truy Trạm Hải Lam đây?

Là muốn miệng lưỡi cực nhanh, hay trong lòng nàng đã có ý định?

Hay bởi vì không muốn thấy Trạm Hải Lam đóa hoa tươi bị cắm vào bãi phân trâu Trang Uẩn Nhiên này, ôm quyết tâm cùng tín niệm cứu vớt Trạm Hải Lam, làm tuyên ngôn như vậy?

Không sai, cho tới nay Trạm Hải Lam là tình địch của nàng, Trạm Hải Lam cùng nàng trái lại còn không có tính xong. Cho nên, trước khi Trạm Hải Lam thiếu nàng còn không có trả xong, thế nào khả năng làm Trang Uẩn Nhiên như vậy phá hủy Trạm Hải Lam?

Trạm Hải Lam phải tại trạng thái hoàn mỹ nhất hoàn lại vật sở hữu thiếu nàng, bằng không cơn giận này thế nào nuốt xuống được?

Dung Tiểu Kỳ nghĩ như vậy, bỗng nhiên cảm giác ngực sáng trưng, nàng đây là đi được chính, ngồi được đoan, lấy ơn báo oán, quang minh lỗi lạc.

"Ái tình trước mặt mọi người đều bình đẳng." Trang Uẩn Nhiên như có như không nở nụ cười, "Cô muốn theo đuổi thì cứ việc, không ai ngăn cô."

Dung Tiểu Kỳ hỏi: "Không ai, cũng bao gồm cô sao?"

Trang Uẩn Nhiên hỏi: "Có ý gì?"

"Tôi sẽ đem Trạm Hải Lam cướp đi, cô... hoàn toàn không phản đối sao?"

"Tiểu thư." Trang Uẩn Nhiên lập tức khôi phục ngữ khí không tốt, "Nếu như cô cướp được, còn cần đến nơi đây hướng tôi tuyên ngôn sao? Nếu như là tôi, nhất định sẽ không."

Trang Uẩn Nhiên nói xong, dùng nhãn thần "nắm được cô" nhìn Dung Tiểu Kỳ, Dung Tiểu Kỳ bỗng nhiên cảm giác tâm bị người nhéo một hồi. Tuy rằng Trạm Hải Lam vốn đối nàng không có đặc thù là chuyện đã sớm rõ ràng sáng tỏ, thế nhưng hiện tại bị trực tiếp sảng khoái nói ra, chính là buồn bực đến không tả được.

"Tôi tới chỉ là muốn tỏ rõ lập trường mà thôi, tôi nghĩ tồn tại của cô đối Trạm đổng mà nói, hoặc nhiều hoặc ít có ý nghĩa, cho nên, tôi..."

"Chuyện quá khứ không có ý nghĩa." Trang Uẩn Nhiên rất nhanh nói tiếp, thản nhiên nhìn Dung Tiểu Kỳ nói, "Có giá trị nhất vĩnh viễn là hiện tại. Cô thân là nghệ nhân, làm sao không biết huyền bí trong đó."

Lúc Dung Tiểu Kỳ đi ra, đại não nàng rất hỗn độn, nàng mang mũ đeo kính râm để tách ra bảo an, tận lực đi rất nhanh, người trong viện rất ít, nàng sắp nghĩ không ra là làm sao từ phòng Trang Uẩn Nhiên rời khỏi.

Phải sát một phen mồ hôi lạnh.

Trang Uẩn Nhiên, tuyệt đối không phải người dễ ứng đối.

Cũng đúng, người khả năng làm Trạm Hải Lam coi trọng, kia liền có thể là người thường được sao?

Dung Tiểu Kỳ một bên thoải mái mình, một bên đi về phía hoa viên nở đầy hoa hướng dương, bỗng nhiên nghe được phía sau có người gọi nàng.

Dung Tiểu Kỳ nhìn lại, là nữ nhân ở phòng bệnh Trang Uẩn Nhiên, cô ta đi có chút gấp, tóc màu nâu dưới ánh mặt trời chập chờn lòe lòe phát quang.

"Tôi quên đồ rồi?" Dung Tiểu Kỳ dẫn đầu hỏi, nàng thực sự không nghĩ ra được làm sao nói lời dạo đầu, lại không muốn buông ra một câu 'nhĩ hảo.'

Nữ nhân mỉm cười, đưa cho Dung Tiểu Kỳ một cành hoa: "Trang tiểu thư để tôi đưa tới, nàng dưỡng hoa. Đã quên tự giới thiệu, tôi là Cận Á."

Dung Tiểu Kỳ tiếp nhận, là đóa hoa cẩm chướng màu xanh lam, thoạt nhìn so với cửa hàng bán hoa bên ngoài muốn lớn một chút, có hương vị nhàn nhạt, chẳng biết thế nào Dung Tiểu Kỳ nhớ tới mùi thơm trên người Trạm Hải Lam, rất tương đồng với hương hoa cẩm chướng.

"Cảm ơn cô." Dung Tiểu Kỳ thư hoãn một chút.

Cận Á nói: "Trang tiểu thư thân thể không tốt, tính tình... Cô đừng để ý."

Dung Tiểu Kỳ nhìn Cận Á, Cận Á xả một mạt cười: "Hai chân Trang tiểu thư... Đã vô pháp đứng lên đi lại."

Dung Tiểu Kỳ sửng sốt: "Thế nào sẽ như vậy?"

Cận Á xin lỗi cười cười: "Đây là việc riêng của Trang tiểu thư, tôi cũng không rõ lắm."

Dung Tiểu Kỳ kinh ngạc không nói nên lời, nàng nhớ kỹ trên màn ảnh Trang Uẩn Nhiên vẫn rất hoàn hảo. Thảo nào vừa rồi trong phòng cô ta hoàn toàn không nhúc nhích, còn tưởng rằng cô ta là ngạo mạn, kết quả...

Tại sao có thể như vậy? Trạm Hải Lam biết không?

"Sẽ không có người đến thăm Trang tiểu thư sao? Nếu có bằng hữu tới thường thường cùng nàng trò chuyện, tâm tình hẳn là sẽ tốt hơn." Dung Tiểu Kỳ tận lực dùng từ uyển chuyển.

Cận Á cúi đầu cắn môi, cách một trận mới nói: "Tôi có việc muốn kính nhờ Dung tiểu thư."

"Thỉnh nói."

"Trang tiểu thư từ lúc dọn đến nơi đây an dưỡng, vẫn cự tuyệt làm vật lý trị liệu, kỳ thực tình huống của nàng tại ngoại quốc có tiền lệ, chỉ cần chăm chỉ luyện tập nhiều ít cũng sẽ có cải thiện, chí ít... chí ít tại thời điểm tôi không ở, nàng có thể đi tới phòng khách lấy nước uống..."

Cận Á nói nước mắt thì ngã xuống, Dung Tiểu Kỳ nhanh lên lấy khăn tay đưa cho cô: "Đừng khóc, chuyện này, cô cũng tận lực không phải sao..."

Cận Á lắc lắc đầu: " Trang tiểu thư rất mạnh mẽ, năm năm vẫn không có đem sự tình nói cho bất luận người nào, cái gì đều là chính mình gắng gượng, chính mình chống đỡ. Người khác không dám nói, thế nhưng có một người hẳn là có thể đến giúp Trang tiểu thư."

Dung Tiểu Kỳ hỏi: "Ai?"

Cận Á nói: "Cô Trạm Hải Lam."

Dung Tiểu Kỳ ngực lộp bộp một chút, hỏi: "Vì sao là nàng?"

"Trang tiểu thư năm năm qua không có tiếp một khách nhân, cô là người thứ nhất. Người khác, nàng sẽ nói không muốn thấy, không cần phải thấy. Kỳ thực tôi biết, nàng muốn gặp chỉ có cô Trạm Hải Lam, chỉ là quật cường mà thôi."

"Trạm đổng chưa từng tới đây sao?" Dung Tiểu Kỳ hỏi, có người sẽ đối ái nhân quật cường như vậy sao, hơn nữa một mình chống đỡ những năm năm trời, tu luyện này cũng đã sắp thành chính quả rồi. Trang Uẩn Nhiên quả thực là thần thánh chứ không phải người thường.

Cận Á gật đầu.

Dung Tiểu Kỳ thở dài: "Vậy cô muốn làm như thế nào?"

Cận Á do dự một trận, lại đưa qua một tấm thiệp: "Đây là Trang tiểu thư viết một năm cũng không có gửi ra, nếu như có thể, phiền cô... chuyển giao cho Trạm tiểu thư."

——-
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.