Chương trước
Chương sau
Dùng Tiểu Kỳ nhìn tấm thiệp trên tay Cận Á, bỗng nhiên cảm giác thiệp này giống như quái vật răng nanh dài nhọn, đang gương cái miệng lớn như chậu máu, chảy nước bọt, mắt bốc ánh sáng xanh lục nhìn nàng.

Hảo... thật đáng sợ.

"Dung tiểu thư, yêu cầu này rất khó xử sao?" Nhãn thần Cận Á lộ vẻ do dự, cúi đầu, "Tôi là len lén nói với cô chuyện này, nếu như là Trang tiểu thư, chính nàng vô luận như thế nào cũng..."

"Chuyện này đối với cô quan trọng như vậy?" Dung Tiểu Kỳ nhìn Cận Á, bỗng nhiên phát giác nữ nhân mới vừa thấy mặt để lại ấn tượng cao ngạo này, tại đây cũng biến thành nữ nhân rất đỗi bình thường, đều là bởi vì ái tình mà trở nên hèn mọn sao?

Cận Á giương mắt nhìn Dung Tiểu Kỳ một chút, thở dài nói: "Tôi nghĩ chuyện này đối Trang tiểu thư mà nói rất trọng yếu, tôi mỗi ngày bồi tiếp nàng, thực sự nhìn không nổi dáng vẻ cô đơn sầu não của nàng, nàng có thể buông xuống tâm tư, thư thái mỉm cười, là tâm nguyện của tôi."

Dung Tiểu Kỳ vươn tay đến: "Cứ giao cho tôi."

Cận Á một chút ngẩng đầu, con mắt chớp chớp: "Dung tiểu thư, cô nguyện ý thay tôi chuyển giao?"

Dung Tiểu Kỳ gật đầu: "Tôi sẽ tìm thời gian thích hợp chuyển cho Trạm đổng."

Cận Á kinh hỉ cầm tay Dung Tiểu Kỳ nói: "Cảm tạ cô, Dung tiểu thư, thực sự là, rất cảm tạ cô."

Dung Tiểu Kỳ khẽ mỉm cười, nhìn theo Cận Á hầu như là nhẹ nhàng chạy trở về.

Vô luận Trạm Hải Lam đã quên đi Trang Uẩn Nhiên, hay vẫn đang đem Trang Uẩn Nhiên để ở trong lòng, hiện tại Trạm Hải Lam đều muốn bị đặt trong hoàn cảnh xấu hổ.

Dung Tiểu Kỳ ngẩng đầu nhìn trời, trong đầu bỗng nhiên toát ra kiếp trước bị xe đụng một màn kia, chỉ năm giây ngắn ngủi, dạy nàng cái gì gọi là phản bội.

Hiện tại, Trạm Hải Lam, phản bội người yêu của mình, cùng Kim Liễm Diễm dây dưa bên nhau sao?

Mà cô người yêu này, đang nằm tại bệnh viện an dưỡng, chỉ có thể ngồi bên khung cửa sổ tưởng niệm.

Trạm Hải Lam phôi nữ nhân này, chị nên như thế nào vì bản thân biện hộ?

Dung Tiểu Kỳ mới vừa đi ra cửa lớn bệnh viện chợt nghe thấy di động reo, nàng lấy ra nhìn, dĩ nhiên là Trạm Hải Lam. Dung Tiểu Kỳ vốn có dự định không tiếp, thế nhưng nghĩ Trạm Hải Lam hơn phân nửa đã trở lại công ty, tìm nàng khẳng định cũng sẽ không là việc riêng, vì vậy thả chậm tốc độ xe, đeo tai nghe không dây lên tiếp.

"Chuyện gì?" Dung Tiểu Kỳ ánh mắt không tự giác phiêu đến tấm thiệp đặt ở thành xe, màu vàng chói lọi rất khó không cho người chú ý.

"Em ở đâu?" Trạm Hải Lam lời ít mà ý nhiều.

Dung Tiểu Kỳ dù bận vẫn ung dung nói: "Trên đường."



"Nghe nói em sáng nay công tác hiệu suất rất cao." Trạm Hải Lam vẫn như cũ trong sương mù ngắm hoa.

Dung Tiểu Kỳ câu khóe miệng: "Nói không chừng là dùng linh đan diệu dược, cho nên tinh thần phấn chấn."

Bên kia có vài giây trầm mặc, Dung Tiểu Kỳ khẳng định Trạm Hải Lam đang nhớ tới việc đêm qua, ngực có chút âm thầm vui vẻ, nhưng rồi đột nhiên lại có chút đau thương.

Diễn tả không được, là nhàn nhạt đau thương.

Hơn phân nửa là nguyệt sự sắp tới.

Dung Tiểu Kỳ thở dài, hòa hoãn thần sắc nói tiếp: "Chị làm gì không nói lời nào?"

"Lý Duyệt tìm em không được, cho nên chị gọi điện thoại thử xem."

"Thế nào sẽ như vậy, em vẫn luôn mở máy."

"Tổng đài nhắc nhở hiện không liên lạc được."

"Có đúng không..."

"Em đã đi đâu?"

Thanh âm Trạm Hải Lam nghe lên rất bình tĩnh, thế nhưng Dung Tiểu Kỳ hiểu được, Trạm Hải Lam đây là ẩn tàng tức giận rồi nên mới có hiệu quả như vậy.

Dung Tiểu Kỳ nhìn chằm chằm tấm thiệp, nói: "Đi ra giải sầu, gặp một người bạn."

"Xem ra người bạn này rất trọng yếu, " Trạm Hải Lam nói, "Buổi sáng kí tên em cần ở hai tiếng đồng hồ, em sớm nửa giờ cũng đã ly khai."

Dung Tiểu Kỳ vững vàng nói: "Trạm đổng nếu quan tâm lịch trình của em như thế, vì sao không tự mình tới giám sát em?"

Trạm Hải Lam nói: "Dung tiểu thư, cần chị lần thứ hai nhắc nhở em, là một diễn viên chuyên nghiệp em cần phải dày công tu dưỡng sao?"

Dung Tiểu Kỳ nhìn bảng hướng dẫn ven đường, bỗng nhiên phát hiện tiếp qua mấy cái con phố liền đến tổng bộ Tinh Quang truyền thông, nàng ma xui quỷ khiến thì đánh tay lái về hướng đó. Dung Tiểu Kỳ nghĩ, nếu như Trạm Hải Lam thấy nàng đột nhiên xuất hiện, nhất định sẽ rất kinh ngạc.

Cái chủ ý này thật khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, Dung Tiểu Kỳ nghĩ như vậy, nhanh hơn tốc độ xe.

Tinh Quang ngày hôm nay thoạt nhìn có chuyện rất trọng yếu, bảo vệ cửa toàn bộ thay chính quy chế phục, các nữ nhân viên lễ tân đứng xếp hàng ngay ngắn, Dung Tiểu Kỳ xa xa đem xe đỗ ở đầu phố, mới vừa xuống xe nhưng bỗng nhiên cảm giác phía sau có người đứng rất gần.

Dung Tiểu Kỳ cả kinh, quay lại, dĩ nhiên thấy Trạm Hải Lam.

"Là chị?" Dung Tiểu Kỳ thốt ra, lúc này Trạm Hải Lam biểu tình nhàn nhạt, cùng bình thường không có gì khác nhau, kỳ quái chính là Trạm Hải Lam cư nhiên thay đổi một thân y phục. Tối hôm qua đều không phải cùng nàng qua đêm sao, không thấy Trạm Hải Lam mang theo y phục gì, lẽ nào nàng sáng sớm về nhà thay quần áo mới đến công ty đi làm?

Dung Tiểu Kỳ bỗng nhiên nhận ra, khoản sáo trang này cũng từng thấy Kim Liễm Diễm mặc qua.

Lẽ nào Trạm Hải Lam sáng nay là đến nhà Kim Liễm Diễm? Có lẽ nói chỉ do ngẫu nhiên, Trạm Hải Lam cùng Kim Liễm Diễm mua y phục giống nhau?

Dung Tiểu Kỳ đang buồn bực, chợt nghe Trạm Hải Lam nói: "Chị tưởng em đi đâu, hóa ra chạy trở về. Bạn của em tại nội thành sao?"

Dung Tiểu Kỳ vừa nhìn, trong tay Trạm Hải Lam đang cầm hai ly cà phê. Dung Tiểu Kỳ nhíu nhíu mi, bình thường hẳn là chuyện Trần Duyệt làm, Trạm Hải Lam thế nào tự mình tới mua? Nhưng lại liên tiếp hai ly...

Chẳng lẽ...

"Trạm tiểu thư, chờ cô đã lâu." Cách đó không xa đột nhiên truyền đến thanh âm, Dung Tiểu Kỳ vừa nhấc đầu, quả nhiên không ngoài dự liệu, từ xa tới gần đúng là Âu Thượng Phong.



Còn cần hỏi, khẳng định là tới tìm Trạm Hải Lam.

Dung Tiểu Kỳ cảm thấy khó chịu, Trạm Hải Lam chẳng lẽ không biết nữ nhân này là chuyên tới đùa giỡn chị ấy sao, còn tốt như vậy tự mình mua cà phê cho cô ta, đại não Trạm Hải Lam không phải có vấn đề đi.

"Chị cũng có bằng hữu mà." Dung Tiểu Kỳ xoay người, nhìn Trạm Hải Lam nói.

Trạm Hải Lam bất động thanh sắc lướt qua Dung Tiểu Kỳ đi về phía trước, thuận tiện tiếp lời: "Bằng hữu của chị rất nhiều, em chỉ chính là ai?"

Tốt, còn giả ngu. Dung Tiểu Kỳ âm thầm cắn răng.

"Xin lỗi, người xếp hàng tương đối nhiều." Trạm Hải Lam hướng Âu Thượng Phong nói.

Âu Thượng Phong cười đến nhộn nhạo: "Có thể được Trạm tiểu thư tự mình mua cà phê, là vinh hạnh của tôi."

"Đi thôi." Trạm Hải Lam đề nghị nói, dẫn đầu đi phía trước.

Âu Thượng Phong quay đầu lại thấy Dung Tiểu Kỳ, trừng mắt nhìn, cười nói: "Dung tiểu thư đã ở, lần sau lại trò chuyện nha, bai..."

Dung Tiểu Kỳ bị Âu Thượng Phong khiêu khích thiếu chút nữa nhảy dựng lên, cô ta làm sao có thể khi dễ người như vậy.

"Trạm đổng, em có việc muốn nói với chị." Dung Tiểu Kỳ hướng bóng lưng đã sắp biến mất của Trạm Hải Lam, lớn tiếng nói.

Trạm Hải Lam quay người lại nhìn Dung Tiểu Kỳ, Dung Tiểu Kỳ rất nhanh đi tới trước mặt nàng, thấp giọng nói: "Nếu như chị hiện tại không đi theo em, nhất định sẽ hối tiếc."

Trạm Hải Lam giương mắt nhìn Dung Tiểu Kỳ, Dung Tiểu Kỳ không hề ý sợ hãi trực tiếp nghênh tiếp ánh mắt nàng. Cách một trận, Trạm Hải Lam đem cà phê đưa cho Âu Thượng Phong: "Xin lỗi, Âu tiểu thư, tôi cần xử lý một chút chuyện công tác cùng nghệ nhân."

Âu Thượng Phong ngẩn người, lập tức bày ra chiêu bài khuôn mặt tươi cười: "Hẳn là, Trạm tiểu thư, tôi tại phòng làm việc chờ cô."

Trạm Hải Lam gật đầu: "Phiền phức cô."

Âu Thượng Phong phẫn nộ ly khai.

Trạm Hải Lam lúc này mới hỏi Dung Tiểu Kỳ: "Có chuyện gì?"

Dung Tiểu Kỳ mở cửa xe: "Lên xe."

Trạm Hải Lam liếc mắt nhìn Dung Tiểu Kỳ, ngồi vào vị trí ghế trước.

Dung Tiểu Kỳ lúc này mới mở cửa ghế lái, từ bên ngoài đi vào, nhìn nhìn lại Trạm Hải Lam đã đem dây an toàn cài xong, lúc này mới đóng cửa xe khởi động xe hướng trên đường lớn đi.

Trạm Hải Lam nhìn Dung Tiểu Kỳ, nói: "Em muốn dẫn chị đi đâu."

Dung Tiểu Kỳ giơ giơ lên cằm, nói: "Có người gửi đồ cho chị, chị xem rồi lại quyết định đi chỗ nào."

Trạm Hải Lam nhìn tấm thiệp trên thành xe, lại liếc nhìn Dung Tiểu Kỳ: "Em bởi vì một cái thiệp chúc mừng, muốn chị bỏ xuống khách nhân trọng yếu, cùng em lái xe lòng vòng?"

"Em trong mắt chị sẽ vô lý như vậy sao?" Dung Tiểu Kỳ nói, "Chị xem sẽ biết."

Trạm Hải Lam lấy qua tấm thiệp, mở ra lật lật xem, nhìn vài giây liền khép lại nói: "Dung tiểu thư, em từ nơi nào tìm được loại tà âm này."

Dung Tiểu Kỳ trắng mắt nhìn Trạm Hải Lamt: "Cái gì tà âm."

"Thanh mai trúc mã, thiển ảnh vân sam..." Trạm Hải Lam chọn đọc vài từ, "Chị không biết em còn có ham muốn nghiên cứu thơ cổ."



Dung Tiểu Kỳ không hiểu ra sao, cách một hồi mới suy nghĩ cẩn thận, Trạm Hải Lam đem nội dung này cho rằng là nàng viết?

"Em xem xem." Dung Tiểu Kỳ từ trong tay Trạm Hải Lam cầm qua tấm thiệp nhìn một chút, phát hiện chỉ là chút thơ trữ tình phổ thông, then chốt nhất chính là, căn bản không có kí tên cũng không có xưng hô.

Trang Uẩn Nhiên làm cái trò ô long gì đây!

Dung Tiểu Kỳ trên mặt đều phải thiêu đến xuất huyết, Trạm Hải Lam cư nhiên đem những lời buồn nôn này cho rằng là nàng viết, cái... cái gì a, mới không phải!

"Dung tiểu thư, chú ý đèn đỏ." Trạm Hải Lam hợp thời nhắc nhở

Dung Tiểu Kỳ một cước đạp phanh lại, vừa lúc cán lên vạch trắng, thở ra một hơi.

"Em khẩn trương cái gì?" Trạm Hải Lam thả lỏng thân thể tựa trên ghế, nhìn phía trước nói, "Chị biết này không phải em viết."

Dung Tiểu Kỳ giương mắt nhìn Trạm Hải Lam, chần chờ một hồi, nói: "Vậy chị biết là ai viết sao?"

Trạm Hải Lam lắc đầu: "Nhìn không ra tới, chị không quen thuộc chữ viết này."

Dung Tiểu Kỳ nhìn Trạm Hải Lam một chút, nàng ngày hôm nay mặc sáo trang màu trắng rất thích hợp với dáng vẻ xinh đẹp động nhân của nàng, áo trước ngực tinh tế che lại xương quai xanh, không có mang đồ trang sức khác, nhìn qua cao quý lại đoan chính, nét mặt trang điểm nhẹ, biểu tình thủy chung nhàn nhạt.

Không biết với sắc mặt như vậy, lúc biết được tin tức về Trang Uẩn Nhiên, nàng sẽ có biểu tình như thế nào.

Trạm Hải Lam rốt cuộc cùng Trang Uẩn Nhiên, là quan hệ gì đây?

Trạm Hải Lam đến tột cùng có bao nhiêu quan tâm Trang Uẩn Nhiên, theo như lời Trang Uẩn Nhiên, quá khứ đều là cùng với Trạm Hải Lam sao?

Trang Uẩn Nhiên có biết Trạm Hải Lam kỳ thực đã cùng Kim Liễm Diễm...

Dung Tiểu Kỳ cắn cắn môi, Trạm Hải Lam thủy chung sắm vai chính diện, tại đây một khắc hẳn là có thể bị vạch trần đi.

Đối vợ bệnh nặng không quan tâm, nhưng chen chân tình cảm lưu luyến của người khác, Trạm Hải Lam như vậy, mới là Trạm Hải Lam chân chính đi.

Dung Tiểu Kỳ muốn biết thời điểm Trạm Hải Lam bị vạch trần, nàng sẽ thấy tình cảnh nào.

Trạm Hải Lam nhất quán ưu nhã, sẽ tức đến thở hổn hển sao?

- --------------------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.