Dung Tiểu Kỳ bỗng nhiên nhớ tới cảnh Trạm Hải Lam đã từng đem nàng từ ổ chăn lôi ra, muốn nàng thổi tóc rồi mới được ngủ, bỗng nhiên cảm giác dường như đã có mấy đời. Trạm Hải Lam không e dè cảm giác của nàng, chỉ là nàng vô pháp đối loại cảm giác này định tính, cuối cùng tạo thành kết quả mà bản thân nàng cũng không biết phải làm sao.
Cho nên, đối với ý tốt của Trạm Hải Lam, hẳn là quả đoán cự tuyệt, hay làm ra dáng vẻ cái gì cũng không biết mà tiếp nhận?
Dung Tiểu Kỳ nghĩ bản thân cực kỳ giống một cái ngu ngốc, tại trước mặt Trạm Hải Lam căn bản là một chút phần thắng cũng không có.
Thế nhưng ngu ngốc cũng có quyền lợi cự tuyệt tiếp tục trở thành ngu ngốc, cho nên Dung Tiểu Kỳ quyết định từ bây giờ sẽ không tiếp nhận ý tốt của Trạm Hải Lam, coi như là loại hành vi rất bình thường cũng không được.
Dung Tiểu Kỳ nhắm mắt lại, đáy lòng yên lặng hạ quyết tâm, lúc này mới chậm rãi cảm thấy buồn ngủ.
Giữa mơ mơ hồ hồ, cửa tựa hồ mở, Dung Tiểu Kỳ thử mở mắt ra, nhưng thế nào cũng không mở ra được, người tiến đến phòng ngủ, hẳn là, hẳn là Trạm Hải Lam.
Chị ấy tới làm gì.
Dung Tiểu Kỳ đang muốn giãy giụa ngồi dậy, nhưng cảm giác Trạm Hải Lam đến gần nàng, tựa hồ dịch dịch chăn, lại giúp nàng tắt đèn bàn, lúc này mới khinh thủ khinh cước ly khai.
Dung Tiểu Kỳ buồn ngủ mông lung, không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-so-chieu-cung-tinh-dich-ngu-ty/2465332/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.