Trong cơn mê man, Long nghe văng vẳng bên tai tiếng ai đó gọi tên mình. Khi vẫn còn mơ màng, anh nghĩ thầm: “chết rồi cũng chả để người ta yên, khua chiêng gióng trống cái éo gì? Âm phủ ồn ào như Sài Gòn này à?” Vẫn đang tự vấn an bản thân rằng mình đã chết, thì giọng nói ấy lại tiếp tục cất lên. Ẩn trong giọng nói cao cao thanh thanh kia là sự giận dữ khiến Long bất giác co rúm người lại.
Rồi giọng nói ấy ngày một lớn hơn, có tiếng bước chân đều đều, tiếng bước chân dậm mạnh lên sàn nhà. Trầm đục từng tiếng một cách dứt khoát.
Ầm!!!
Một tiếng va chạm mạnh khiến Long giật bắn người, mở choàng mắt hướng về phía phát ra âm thanh. Hình ảnh đập vào mắt Long là một người phụ nữ quá đối thân thiết với anh. Đó là mẹ anh, hay anh thường gọi là u. Vâng, thế kỉ 21, người ta gọi má gọi mẹ, riêng anh gọi u. Vì anh thấy từ “u” nó gần gũi, thân thiết mà thuận miệng hơn. Má với mẹ cũng thuận miệng anh thôi, nhưng thuận là thuận lúc đấu võ mồm thôi. Anh vẫn chưa thể hình dung nổi bằng cách nào mà mình lại có thể sống sót và quay lại gặp được u, nhưng tính anh cái gì khó hiểu thì bỏ qua, sau từ từ tìm hiểu. Tạm đối phó hoàn cảnh trước mắt cái đã. Mà anh cũng chưa biết phải đối phó như nào, vì từ lâu lắm rồi, anh chưa gặp lại u, có bao cảm xúc, bao nhiêu chuyện muốn nói. Vậy nên anh cứ ngớ người ra nhìn u một hồi, mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-roi-thi-phai-lam-sao/189404/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.