Hoa Bảo ôm cho cốt của Dương Hạ gào khóc. Không phải anh nói sẽ bên cạnh em suốt đời sao? Bây giờ lại như vậy? Sao anh lại bỏ Hòa Bảo một mình. Đến giây phút này em thừa nhận, em đã yêu Dương Hạ rất nhiều, 5 năm bên cạnh anh, hình ảnh của anh đã khắc sâu vào tâm chí Hoa Bảo như một lẽ tự nhiên.
Tiếc là em nhận ra tình cảm của mình muộn quá, người em yêu chết rồi. Em biết rồi, em không cần
tự do nữa, em chỉ cần Dương Hạ, em ngàn lần chỉ cần Dương Hạ. Nếu còn một cơ hội nữa, em sẽ làm lại từ đầu.
“Sao con người luôn để mất những thứ thuộc về mình, chạy theo cái phù phiến, để rồi khi nhận ra. Ta lại rong ruổi kiếm tìm, nhưng đã quá muộn.”
Sau 100 ngày Dương Hạ mất, Hoa Bảo tự tử đi theo anh. Khoảng thời gian sống không có Dương Hạ, Hoa Bảo không chịu được. Em nhớ hơi ấm của anh mỗi buổi tối. Nhớ cái cách anh ân cần chăm sóc em. Nhớ ánh mắt dịu dàng của anh mỗi khi nhìn em. Hoa Bảo nhớ hết tất cả. Em chính là nhớ anh đến phát điên rồi, em phải đi tìm anh. Tìm anh để yêu anh lại từ đầu.
———————-
Hoa Bảo bị tiếng báo thức làm cho bật dậy. Em mệt mỏi nhìn xung quanh. Căn phòng được bày chí đơn giản với ga màu trung tính thuận mắt. Nhìn chung toát lên vẻ ấm áp. Hoa Bảo ngơ ngắc mắt nhìn dáo diếc. Đầu như chưa loát được vấn để.
Không phải em chết rồi sao ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-mot-doi-chi-yeu-anh/2738598/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.