“Em...em sẽ không rời đi nữa. Em biết trên đời này chỉ có chồng là thương em. Sau này anh cũng đừng xa em nhé!”. Hoa Bảo dùng ánh mắt chân thành nhất nhìn Dương Hạ. Đời này em chỉ yêu mình anh, chỉ sợ anh sẽ chán mà bỏ em.
Dương Hạ, cùng quá khích động rồi, khuôn mặt chính là nộ ra biểu cảm phấn khích rõ rệt. Anh ôm lấy em hạnh phúc. Đời này anh chỉ cần em, làm sao có chuyện Dương Hạ sẽ bỏ Bảo Bảo nhà mình chứ. Chỉ sợ sau này Dương Hạ cưng chiều em không đủ.
Có thể như anh nghĩ, sự cố gắng của Dương Hạ 2 năm qua là không uổng phí. Cuối cùng thì Hoa Bảo cũng là của anh. Anh thằng trong ván cược này. Bảo bối này đã thật sự yêu anh. Đã cất công giành đc , sau này Dương Hạ tuyệt đối không buôn ra.
“Tck...ưm....!” Hoa Bảo khẽ rên lên một tiếng tiếng. Em từ nãy tới giờ phải nhịn giữ lắm mới không rên lên đó. Chỉ là một vết rạch ở bàn chân trắng hồng. Nhưng lại rát vô cùng. Ánh mắt em hướng về phía vết thương máu đang dần khô.
Dương Hạ cũng vô thức nhìn theo hướng mắt em. Phát hiện đúng như nỗi lo vừa lúc của mình, Bảo Bảo của anh bị thương rồi. Còn là vết thương rỉ máu. Dương Hạ phát hoảng ôm lấy bàn chân em xem xét.
Là vừa rồi em dọn dẹp mà không có đi dép trong nhà vào. Vô tình để một mảnh thủy tinh cứa vào chân. Vết cắt rất ngọt. Mãi đến khi nhìn thấy máu em mới cảm nhận được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-mot-doi-chi-yeu-anh/2738593/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.