Chương trước
Chương sau
Buổi tối trước ngày sinh nhật của Lạc U, cô quay phim xong liền trở lại biệt thự lớn nhà họ Lạc, lần này tiệc sinh nhật của Lạc U không cử hành ở đây, do mời quá nhiều người, làm ở nhà không thích hợp, cho nên biệt thự lớn nhà họ Lạc cũng không có trang hoàng gì, nhưng các trưởng bối trong nhà đều có mặt, lúc Lạc U trở lại vừa đúng lúc cùng nhau dùng bữa tối.

Sau bữa tối, Lạc U bác cả gái tìm Lạc U nói chuyện phiếm.

"Tiểu U à, tình huống của con bé Tiểu Linh cháu cũng biết đó, quá trình trị liệu không có gì tiến triển, sinh nhật lần này của cháu, đoán chừng con bé cũng vắng mặt." Kể từ khi đưa Lạc Linh ra nước ngoài, Lạc U không có gặp lại Lạc Linh, dù là lễ mừng năm mới Lạc Linh cũng không về nhà, nhưng tin tức về Lạc Linh, Lạc U cũng biết rất rõ ràng, Lạc U có thể khẳng định, bệnh tâm thần của cô ta không tốt lên được, dù sao thỉnh thoảng cô phái người qua đó, tuyệt đối không phải là để bài trí.

"Bác gái, cháu hiểu mà, cứ để em ấy ở đó nghỉ ngơi cho khỏe thôi." Lạc U rất kính trọng bác cả gái, bác cả gái và bác cả trai của cô đều xuất thân từ quân đội, tính tình rất ngay thẳng, làm rất nhiều việc vì nhà họ Lạc, nhưng lại vô cùng an phận, mặc dù tiếp xúc không nhiều lắm với Lạc U, nhưng cũng là bậc trưởng bối Lạc U rất kính trọng.

"Ừm, cũng là Tiểu U làm cho người ta yên tâm, ngày mai Tiểu U sẽ tròn mười tám tuổi rồi, bác cả gái là một người cứng nhắc, không biết nên tặng quà gì thì được, lúc bác vào nhà họ Lạc được mẹ ruột tặng cho bác đôi khuyên tai ngọc, mà bác cũng không có con gái, cháu cũng như con gái ruột của bác, đôi khuyên tai này tặng cho cháu, hi vọng tương lai Tiểu U có thể bình an, được gả cho một người tốt." Bác cả gái cầm một cái hộp cũ kỹ, từ bên trong lấy ra một đôi khuyên tai ngọc.

"Cám ơn bác gái, bác cũng giống như mẹ cháu vậy, cháu sẽ thật quý trọng nó." Lạc U không từ chối, trưởng bối tặng quà tặng đều là tâm ý, không cần thiết phải từ chối.

Lạc U nhận lấy cái hộp, lấy ra đôi khuyên tai ngọc bên trong nghiêm túc nhìn một chút, phía trên khắc hình hai con phượng quấn vào nhau, chất ngọc trong suốt thuần trắng lộ ra sự cổ điển, Lạc U vừa nhìn liền thích.

Rạng sáng đêm hôm đó, điện thoại reo lên, Lạc U thật có kích động muốn đập điện thoại di động, làm sao cô lại quên tắt máy rồi, năm ngoái lúc này, cô rõ ràng đã nói với mình, năm nay nhất định phải tắt máy.

"Diệp Vẫn Thần, em rất tức giận, anh nói phải làm thế nào chứ?" Mới vừa ngủ không lâu liền bị đánh thức, tâm trạng Lạc U đang rất không tốt.

"...... Sinh nhật vui vẻ." Diệp Vẫn Thần do dự giữa hai câu "Thật xin lỗi" và "Sinh nhật vui vẻ", cuối cùng chọn nói sinh nhật vui vẻ trước, sau đó mới tiếp tục nói một câu, "Thật xin lỗi!"

Lạc U thật nhức đầu, tức giận nhưng không biết phải làm sao, Lạc U muốn nói mình rất tức giận, nhưng không biết vì sao, khi nghe khối gỗ này ngơ ngác nói xin lỗi, trong lòng lại chỉ cảm thấy rất uất ức, hỏa khí cũng bị dập tắt từng chút một.

"Em thật sự rất muốn lôi anh từ trong điện thoại ra đây." Giọng nói lúc này của Lạc U, đã rõ ràng không còn gì tức giận, nói là tức giận, nhưng thật ra là đánh tình mắng yêu, dĩ nhiên, Lạc U không nhận ra, còn Diệp Vẫn Thần đương nhiên cũng không biết, ai bảo anh ngốc làm gì.

"...... Làm cái gì?" Diệp Vẫn Thần nghiêm túc suy tư, vẫn không hiểu vì sao Lạc U lại muốn lôi anh ra ngoài, cho nên ngơ ngác hỏi lại.

"Làm cái gì? Đương nhiên là đánh anh rồi, xem sau này anh còn dám làm chuyện ngu xuẩn như vậy nữa hay không, lúc trước một lần rồi, năm nay lại một lần nữa, về sau có phải anh cũng định làm như vậy mãi hay không? Hơn nửa đêm không ngủ được gọi điện thoại, bệnh thần kinh sao?" Mặc dù cảm thấy không còn tức giận nữa, nhưng vẫn phải tỏ ra là mình tức giận, tránh cho tên ngu ngốc này về sau hàng năm cứ canh giờ này là gọi điện thoại, cô phải tắt điện thoại để đề phòng mới được.

Diệp Vẫn Thần im lặng một chút, hình như là đang suy nghĩ nên trả lời như thế nào, Lạc U cảm thấy người đàn ông này hẳn là đang tỉnh táo lại, nhưng chờ đến khi Diệp Vẫn Thần mở miệng nói chuyện, thiếu chút nữa làm Lạc U tức chết.

"Vậy em đánh anh xong, là có thể gọi điện thoại rồi đúng không?" Sinh nhật lần trước của Lạc U, là người đầu tiên gửi lời chúc phúc của mình cho cô, khiến Diệp Vẫn Thần cảm thấy rất hạnh phúc, cho dù bị đánh, anh cũng không muốn từ bỏ chuyện này.

"......"

Lạc U dứt khoát cúp điện thoại, sau đó trực tiếp tắt máy, cho nên còn một chuyện cô vốn nên biết nhưng không kịp biết, dĩ nhiên, không biết cũng không sao, bởi vì cô sẽ biết sớm thôi, chuyện đó với cô mà nói, miễn cưỡng cũng coi như là một niềm hạnh phúc ngọt ngào.

Bên này, Diệp Vẫn Thần đang lái xe, mặc dù bị Lạc U cúp điện thoại, nhưng vẻ mặt cũng lộ ra nụ cười thỏa mãn, rất nhạt, có vẻ có chút cứng ngắc, còn có hơi ngây ngốc, nhưng dù sao, lúc này Diệp Vẫn Thần thật sự đang rất hạnh phúc.

Tiệc sinh nhật của Lạc U tổ chức vào buổi tối, cho nên ban ngày vẫn rất rãnh rỗi, hơn nữa vì sinh nhật cô, hôm nay Nhan Ngọc cũng không sắp xếp cho cô ghi hình, nên Lạc U nhàn rỗi không biết phải làm gì.

"Tiểu U, dậy sớm vậy, không nghỉ ngơi thêm à?" Trong phòng ăn, mọi người đều dậy sớm ăn sáng, mẹ Lạc thấy Lạc U cũng xuất hiện, quan tâm hỏi.

"Thói quen." Lúc đóng phim phải dậy sớm, bây giờ cô muốn ngủ tiếp cũng ngủ không được.

"Làm nghệ sĩ rất vất vả, con phải chăm sóc bản thân mình cho tốt, cũng đừng vì giữ dáng mà không ăn cơm." Mẹ Lạc cũng là người từng trải, biết nghệ sĩ làm việc vất vả thế nào, mà lại còn phải chú ý giữ dáng, rất nhiều nghệ sĩ cũng vì thế mà làm ảnh hưởng đến sức khỏe.

"Con biết mà." Một ly sữa hai cái trứng chiên, Lạc U không ăn nhiều lắm nhưng cũng không tính là ít.

Lúc ăn cơm, ba Lạc lại hỏi: "Hôm nay con có việc gì làm không? Rảnh thì ra ngoài với mẹ con đi, đi dạo phố, ha ha, ăn mặc xinh đẹp một chút."

"Đúng vậy, tối hôm nay Tiểu U là nhân vật chính, nhất định không thể hàm hồ." ông cố Lạc cũng rất tán đồng gật đầu, có thể nhìn chắt gái trưởng thành, cũng là phúc khí của ông.

"Dạ, ông cố, cháu sẽ ăn mặc thật xinh đẹp, nhất định không để ông cố mất mặt." Lạc U cười thật ấm áp, cảm giác ở với người nhà mình thật tốt, thật thả lỏng, không cần suy nghĩ gì hết, chỉ cần làm cô công chúa nhỏ xinh đẹp là tốt rồi.

Sau khi ăn xong, Lạc U sửa soạn sau đó đi dạo phố cùng mẹ Lạc, danh tiếng của hai mẹ con càng ngày càng lớn, bây giờ ra ngoài đương nhiên là cần ngụy trang một chút, ít nhất hai cái kính râm hẳn là không thể thiếu.

Tài xế dừng xe ở bên ngoài trung tâm mua sắm, hai người xuống xe đứng cạnh nhau, không giống mẹ con mà giống hai chị em hơn, dắt tay nhau đi vào bên trong.

Thật ra Lạc U không quá hứng thú với việc mua sắm, chủ yếu là cô không thích chỗ đông người, nhưng cảm giác cùng mẹ đi dạo phố vẫn rất tốt, bình thường mẹ quá bận rộn không có thời gian ở bên cạnh cô, mà cả cô cũng không rãnh rỗi, trước giờ dường như hai người chưa bao giờ đi dạo phố cùng nhau, bây giờ nắm tay đi chung, cảm thấy thật vui vẻ.

"Tiểu U thích gì, mẹ tặng cho con." Lạc U rất vui vẻ, mẹ Lạc đương nhiên cũng vui vẻ theo, bà vẫn luôn cảm thấy mình quá chú trọng vào sự nghiệp mà bỏ bê con gái, nhưng cũng may từ nhỏ con gái đã rất hiểu chuyện, không khiến bà phải lo lắng, hơn nữa bây giờ vào làng giải trí, so với dự tính của bà còn ưu tú hơn, khiến bà hết sức vui mừng.

Mà ngoài vui mừng, mẹ Lạc lại nghĩ đến hôm nay Lạc U đã qua mười tám tuổi, trong lòng bà càng thêm cảm khái, thật giống như mới thoáng cái con gái của mình đã lớn như vậy, khiến bà thầm nghĩ, mình cũng già rồi.

"Được, chẳng qua nếu mẹ thích cái gì, thì để con tặng mẹ, không phải người ta thường nói sinh nhật con cái là ngày người mẹ chịu khổ sao, sinh nhật con, nên người đáng được thưởng nhất phải là mẹ." Trong lòng mẹ Lạc cảm thấy có lỗi, Lạc U cũng vậy, có lẽ bây giờ cô chỉ mới mười tám tuổi, có vẻ như vẫn còn nhỏ, nhưng kiếp trước cô đã hai mươi lăm tuổi, nhưng còn chưa làm được gì cho gia đình, càng thêm sơ sót với cha mẹ mình, luôn nghĩ tới về sau sẽ có cơ hội chăm sóc cho cha mẹ, nhưng chưa từng nghĩ đến, cuộc sống của mình quá ngắn ngủi, làm sao mà cô không đau lòng cho được.

"Được, Tiểu U của mẹ rốt cuộc cũng trưởng thành rồi, còn biết đau lòng cho mẹ, Tiểu U, mẹ sinh ra con cũng rất vui."

Hai mẹ con vừa tâm sự vừa dạo phố, trông hai người rất hòa hợp, mặc dù những người đi ngang qua cũng có hoài nghi thân phận của hai người, nhưng cũng không có gì đáng nói, cuộc đi dạo của hai mẹ con kết thúc thuận lợi.

Buổi trưa hai mẹ con trực tiếp ăn trưa ở bên ngoài, hơn nữa còn chọn quán bình dân, thành phố Bắc Kinh có rất nhiều chỗ ăn vặt, đã lâu rồi Lạc U không đi ăn ở ngoài, mặc dù cô thích sạch sẽ nhưng cũng không chê chỗ này, ăn đồ ăn thật cay, mẹ Lạc cũng vậy, hai mẹ con vừa ăn vừa cười, cũng có người chú ý tới bọn họ, như không hề nghĩ hai mẹ con danh tiếng lẫy lừng này lại đến đây dùng cơm.

Lúc xế chiều hai mẹ con thắng lợi trở về, túi lớn túi nhỏ cộng thêm tài xế xách phụ vài chuyến, hai người mua đồ cho mình không bao nhiêu, mà mua rất nhiều đồ cho mọi người trong nhà, từ ông cố đến ông nội và bà nội Lạc, còn có bác cả gái bác cả trai, người nào cũng có phần.

Buổi tối, trước bữa tiệc một giờ, Lạc U và mẹ Lạc dìu ông cố Lạc đến khách sạn, trên đường, ông cố nói chuyện phiếm với Lạc U, từ sự nghiệp diễn xuất của Lạc U hàn huyên tới chuyện buôn bán đầu tư, từ công việc hiện tại đến kế hoạch tương lai, rồi sau đó lại đổi chủ đề qua cuộc sống hôn nhân.

"Tiểu U à, hôm nay cháu đã mười tám tuổi rồi, cũng đã là người lớn, chuyện của cháu và Tiểu Thần không cân nhắc quyết định luôn sao? Ông cố nghe bác cả của cháu nói Tiểu Thần ở trong quân đội biểu hiện rất ưu tú, cháu đừng để người ta cướp đi mất." Giọng nói của ông cố Lạc cố tình nhạo báng cô, khiến Lạc U không nhịn được thầm nghĩ ông thật nghịch ngợm, cướp cái gì chứ, đánh chết cô cô cũng không tin có người có thể cướp đi Diệp Vẫn Thần từ trong tay cô.

"Cháu vẫn còn nhỏ, không cần gấp." Lạc U cảm thấy cái cớ này ít nhất còn có thể dùng tới ba hoặc năm năm nữa.

"Cháu không gấp cũng có người khác gấp chứ, nhà họ Lạc bây giờ là tứ đại đồng đường, ông cố tuổi cũng lớn rồi, tâm nguyện duy nhất chính là hi vọng nhà họ Lạc có thể có cả ngũ đại đồng đường, haiz, anh cả của cháu thật không tốt, giờ này mà ngay cả một người bạn gái cũng không có, ông cố cũng chỉ có thể trông cậy vào cháu." Ông cố Lạc tỏ vẻ đáng thương, vừa than thở vừa lắc đầu, làm Lạc U trợn tròn mắt.

Lạc U rất muốn nói, ông đừng diễn kịch trước mặt diễn viên có được không? Diễn kịch cũng phải có kỹ thuật chứ.

"Ông cố còn trẻ, nhất định có thể thấy ngũ đại đồng đường là như thế nào, ông không cần lo lắng." Lạc U nghĩ không ra, tại sao cô mới mười tám tuổi, liền gặp phải vấn đề kiếp trước hai mươi lăm tuổi cô còn chưa gặp phải, chẳng lẽ đây chính là cái gọi là hiệu ứng hồ điệp? Nhưng tại sao lại có thay đổi lớn như vậy chứ, thật là khiến cô không thể thích ứng nổi.

"Con bé này, lão già ông đây đã sắp trăm tuổi rồi, còn trẻ đâu, Tiểu U, đừng lòng vòng nữa, cháu cứ nói đi, thằng bé Diệp Vẫn Thần, cháu có thích nó không, một câu thôi, cháu nói đi." Hay thật, ông cố bị câu nói của Lạc U làm cho tức giận, không đóng kịch nữa, trực tiếp nói thẳng.

Tính tình của ông cố vốn là rất nôn nóng, hơn nữa rất ngay thẳng, đều không thích nói lòng vòng, cũng là người thức thời, nếu không cũng không cần phải nói quanh co nhiều như vậy.

Kiếp trước Lạc U cũng có hơi sợ ông cố, nhưng bây giờ ư, Lạc U nhiều nhất cũng chỉ là bất đắc dĩ.

"Cháu nhìn trúng rồi, được chưa?" Ngữ khí của Lạc U giống như đang dỗ một đứa bé, nhưng lời cô nói cũng là thật, nếu muốn né tránh vấn đề của ông cố mình, cô cũng không thích nói dối.

"Được, không hổ là con cháu nhà họ Lạc, phải dứt khoát như vậy, thích là thích, thằng nhóc Diệp ấy cũng không tồi, mắt nhìn người của cháu rất tốt, chuyện này cứ quyết định như vậy đi, ông cố nhất định ủng hộ cháu, đợi đến khi con của các cháu ra đời, ông sẽ đích thân đặt tên cho đứa bé, nhà họ Lạc ngũ đại đồng đường, ha ha ha, vừa nghĩ đến đã thấy vui." Ông cụ rất hào khí, cây gậy trong tay run lên, càng thêm vô cùng khí phách.

Lạc U dở khóc dở cười, nhưng cũng không phản bác, mặc dù cảm thấy chuyện sinh con còn cách cô rất xa, nhưng ông cố cũng không phải ép cô kết hôn, chỉ là nghĩ tới tương lai tốt đẹp mà thôi, Lạc U cũng không nhẫn tâm đả kích tâm trạng của ông cố.

Bây giờ Lạc U còn suy nghĩ rất dễ dàng, chẳng qua không lâu về sau, Lạc U cũng biết bây giờ cô giữ yên lặng là một việc sai lầm đến dường nào, dĩ nhiên, khi đó cô có kháng nghị cũng vô ích, cho nên, Lạc U cũng đừng phản kháng nữa, chuyện kết hôn sinh con, vẫn là rất đáng yêu.

Ông cố Lạc nở nụ cười mặt đầy nếp nhăn, mắt cũng híp lại thành một đường chỉ, nên Lạc U cũng không nhìn thấy sự giảo hoạt trong mắt ông cố, cho nên chuyện bữa tiệc sinh nhật của cô bị biến thành bữa tiệc đính hôn, cô thật sự không biết.

Mà ở bên cạnh, mẹ Lạc vẫn dịu dàng cười cũng trừng to hai mắt, nhìn ông cố đang nở nụ cười giảo hoạt, lại nhìn một cô công chúa nhỏ đang bị lừa của mình, không hề nói gì, sau đó bật cười, xem trò vui là chuyện mẹ Lạc thích nhất.

Để ăn mừng sinh nhật của Lạc U, nhà họ Lạc và nhà họ Tô kết hợp đặt một khách sạn cao cấp năm sao nổi tiếng nhất ở thành phố Bắc Kinh, lúc Lạc U và ông cố Lạc đến, bãi đỗ xe đã đậu đầy xe, cũng may nhà họ Lạc đã sớm chuẩn bị riêng chỗ đậu xe chuyên dụng, nên bọn họ mới có thể tiến vào bình thường.

Lạc U là nhân vật chính, đương nhiên không thể xuất hiện sớm được, nên đi theo ông cố Lạc vào phòng nghỉ ngơi, thợ trang điểm Anh Tử cũng đã chờ sẵn, trang điểm cho Lạc U lộng lẫy nhất.

Lúc này trong sảnh tiệc, đèn chùm sáng lấp lánh, mọi người ăn uống linh đình, những nhân vật đình đám đều có mặt, có thể nói là cực kỳ náo nhiệt, rất nhiều người tụm năm tụm ba đứng chung một chỗ, bàn về đủ chuyện phong phú.

"Công chúa nhà họ Lạc hẳn là Lạc U, mời nhiều người như vậy đến tham dự tiệc của cô ấy, nhà họ Lạc làm vậy sẽ không quá phách lối chứ?" Trong một góc, người có thể nói như vậy, hiển nhiên là không biết gì về nhà họ Lạc và Lạc U.

"Khi một người hoặc là một gia tộc đứng ở độ cao nhất định thì không cần phải sợ gì cả, bởi vì bọn họ căn bản là không có cách nào khiêm tốn được." Một người bên cạnh giải đáp, có lẽ chưa chắc là sự thật, nhưng cũng có vài phần đạo lý.

Cách đó không xa một đám người cũng đang bàn luận về Lạc U, nhưng hiển nhiên đề tài thì khác.

"Công chúa nhà họ Lạc quả nhiên là danh bất hư truyền, tiệc thành niên lớn như vậy, cũng là lần đầu tiên tôi tham gia, không hổ là nhà họ Lạc và nhà họ Tô." Một người đàn ông trung niên cảm thán, cũng thuộc vào tầng lớp những nhân vật hàng đầu ở thành phố Bắc Kinh, nhưng vẫn bị kinh ngạc về buổi tiệc sinh nhật của Lạc U.

Dĩ nhiên người kinh ngạc không chỉ có ông ta, còn có rất nhiều người như thế, nhà họ Lạc vẫn luôn là một gia tộc khá khiêm tốn, phô trương như vậy vẫn là lần đầu tiên đâu, ngay cả đại thọ 90 tuổi của ông cố Lạc, còn chưa phô trương như thế này.

"Không hổ là lễ thành nhân của công chúa U, quả nhiên không uổng phí khi tới đây, nhanh, chụp nhiều hình lên, tôi dám cam đoan ngày mai trên bìa báo giải trí toàn bộ đều là về bữa tiệc này." Cảm thán như thế dĩ nhiên là cánh phóng viên, nhà họ Lạc và nhà họ Tô nhất trí đồng ý cho phóng viên tham dự, dĩ nhiên toàn bộ đều là những phóng viên rất có danh tiếng trong giới truyền thông, hai bên gia đình cho rằng, nếu đã phách lối như vậy, thì làm cho tới luôn.

Phần lớn đề tài mọi người bàn luận trong bữa tiệc đều xoay quanh Lạc U cùng hai nhà Lạc Tô, dĩ nhiên trong đó cũng có rất nhiều người ước ao ghen tị, không thể kể hết được.

18 giờ 18 phút, bữa tiệc của hai nhà Lạc Tô chính thức bắt đầu, ánh đèn trong hội trường tối xuống, sau đó vang lên tiếng nhạc, Lạc U dắt tay ông cố Lạc, chậm rãi đi ra.

Ca khúc này là của Lạc U, tên là 《 Chúc phúc 》, giọng hát trong trẻo khiến người nghe cảm thấy ấm áp vui vẻ, tiếng hát tạm ngừng, Lạc U cũng đứng ở giữa tầm mắt mọi người.

Hôm nay Lạc U, mặc một bộ váy màu vàng, làn váy phất phơ, hình con phượng hoàng thêu trên áo cô cũng đong đưa, rất sống động, thật giống như con phương hoàng thật.

Đây là dạ phục do bà ngoại Cổ tự mình thiết kế cho Lạc U, tôn quý cao nhã, đồng thời cũng lộ ra khí phách, khiến ai cũng phải chú ý tới cô.

Phượng Bào! Rất nhiều người trong lòng đều không hẹn mà cùng nghĩ tới hai chữ này, không phải người xưa khi kết hôn choàng khăn đội mũ phượng, mà là một vị hoàng đế, vô cùng tôn quý và khí phách!

"Thật vui mừng vì mọi người có thể tới tham gia lễ thành nhân chắt gái của tôi, nhà họ Lạc tứ đại đồng đường, Lạc U là cô công chúa nhỏ quý báu nhất của nhà họ Lạc và nhà họ Tô, hôm nay, công chúa nhỏ trưởng thành, thành người, cũng càng xinh đẹp, lão già tôi đây rất vui vẻ, nhà họ Lạc và nhà họ Tô cũng rất vui vẻ, Tiểu U rất ưu tú, không cần tôi phải kể ra, mọi người cũng có thể thấy đó, nhưng mà, như vậy còn chưa đủ, cuộc đời có hai chuyện đại sự, thành gia lập nghiệp, về mặt sự nghiệp Tiểu U có một ít thành tích, nhưng không thể kiêu ngạo, mà chuyện thành gia, cũng là chuyện vui mà bây giờ tôi muốn chia sẻ cùng mọi người, bây giờ tôi xin tuyên bố, hôm nay là lễ thành nhân của công chúa nhà họ Lạc chúng tôi, nhưng cũng là tiệc đính hôn của con bé, thành gia lập nghiệp, Lạc U, ông cố cảm thấy kiêu ngạo vì cháu, thằng bé Diệp, còn không chịu lên sân khấu, cô dâu của cháu bị người ta cướp đi mất bây giờ."

Mặc dù ông cố Lạc đã lớn tuổi rồi, nhưng vẫn còn khỏe mạnh, nói chuyện rất dõng dạc, rất có khí thế chiến đấu, lúc Lạc U vừa nghe, cảm thấy có chút bất ngờ, hơn nữa còn rất cảm động, được người nhà thương yêu là tài sản quý báo nhất của cô, cũng là thứ ấm áp nhất mà cả cuộc đời này cô có.

Nhưng mà! Câu nói kế tiếp là sao? Rốt cuộc là có ý gì? Thành gia lập nghiệp? Bữa tiệc đính hôn? Kiêu ngạo? Trời ạ, có thể còn kiêu ngạo hơn hay không! Bây giờ cô chỉ cảm thấy đầu óc thật choáng váng! Mọi chuyện đã được sắp đặt từ trước hết rồi, ông cố có cần phải gài bẫy cô như vậy không chứ!

Giờ phút này Lạc U mới chợt hiểu ra, vì sao lúc ở trong xe ông cố lại nói những lời kia, đúng là từng bước sắp đặt cho cô rơi vào cái bẫy hiện tại! Hơn nữa, ông cố vừa nói gì? Diệp Vẫn Thần lên sân khấu sao?

Lạc U nhìn theo tầm mắt ông cố Lạc......

Mặc bộ vest trắng, đứng thẳng người, khẽ ngẩng đầu, gương mặt đẹp trai lạnh lùng cương nghị, đang chậm rãi đi tới, không phải Diệp Vẫn Thần thì còn là ai!

Lạc U nhíu mày, cảm thấy rất không vui, nếu cô bị người nhà sắp đặt cô còn có thể hiểu và thông cảm, nhưng nếu trong này đó cũng gồm cả Diệp Vẫn Thần, như vậy cô sẽ cảm thấy hết sức không thoải mái, bất kỳ ai cũng có thể lừa gạt cô, nhưng chỉ có một mình Diệp Vẫn Thần là không thể, đây là ranh giới cuối cùng của Lạc U, cô rất kiên trì và kiêu ngạo, cô tin tưởng anh, tin tưởng vô điều kiện, nhưng nếu Diệp Vẫn Thần dù chỉ có một lần làm chuyện lừa dối cô, Lạc U thật không biết mình sẽ làm gì với anh nữa!

Diệp Vẫn Thần đến gần, đứng bên cạnh Lạc U, trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra vẻ nghiêm trọng, anh hơi nhíu mày khiến người khác có cảm giác bị đè nén, hình như anh không vui sướng, chẳng qua anh vốn có vẻ mặt luôn lạnh lùng, nên không nhìn kỹ cũng không thể phân biệt tâm tình của anh.

Mặc dù lúc này Lạc U thấy được, nhưng bởi vì trong lòng đang phiền loạn nên không chú ý tới, nếu không cô sẽ phát hiện, người kinh ngạc và khổ não không chỉ có mình cô, mà đồng thời cũng bao gồm cả Diệp Vẫn Thần, anh cũng không biết gì như Lạc U, anh trở về chỉ là muốn cho Lạc U một kinh hỉ thôi, nguyên nhân cũng là do buổi tối ngày hôm qua, nếu không phải do Lạc U cúp điện thoại, lúc này anh cũng sẽ không xuất hiện đột ngột như vậy.

Chẳng qua, bữa tiệc sinh nhật biến thành tiệc đính hôn của anh và Lạc U, nhìn vẻ mặt Lạc U âm trầm, lòng Diệp Vẫn Thần cũng có chút hoảng loạn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.