Chương 103
Canh năm, chân trời đã tờ mờ hửng sáng, sương mù phủ trắng đỉnh núi Vô Danh, phía sau núi của chùa Thiên Tự, có một bóng hình thiếu nữ yểu điệu đang luyện quyền, hay nói đúng hơn là “múa quyên”.
Bởi vì động tác của nàng rất xinh đẹp, giống như đang múa, mỗi động tác đều uyển chuyển mềm mại, nhìn như vô hại, nhưng thực chất mỗi một chiêu thức đều ẩn chứa sức mạnh khó lường.
Sau khi kết thúc chiêu cuối, Diệp Vãn Tình thu thế, khóe miệng nàng tràn ra một ít máu đen.
Tiểu Cửu: [ Vãn Tình! Ngươi không sao chứ? Ta đã nói là tĩnh dưỡng mấy ngày cũng được mà.] Diệp Vãn Tình lau máu, khe khẽ lắc đầu: [ Không đáng ngại, máu bầm thôi, nôn ra sẽ khỏe hơn.] Nói xong nàng đi vài bước, nhún mũi chân phi lên rồi đáp xuống mỏm đá cao khoảng năm trượng.
Tao nhã khoanh chân ngồi xuống, sống lưng thẳng tắp, nàng khẽ nhắm mắt, đón lấy tia nắng mặt trời đầu tiên xuyên qua Sương mù.
Thời điểm bình minh và giữa đêm trăng tròn là thời điểm linh khí nồng đậm nhất, hiện giờ trong người nàng chỉ còn một thành linh khí, nếu gặp chuyện sẽ không đủ dùng.
Đợi thương thế của Chiến Bắc Vương tốt lên thì nàng cũng sẽ trở về kinh thành.
Trở về nơi đó, trả thù những kẻ đã từng hại nàng, bởi thế nàng không thể phí phạm một giây một phút nào cả.
Thời gian không cho phép nàng nghỉ ngơi.
Sau khi tu luyện buổi sáng xong, Diệp Vãn Tình tắm rửa ăn sáng, một mình đến đại điện đọc kinh cầu phúc một canh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/song-lai-lam-me-ke-cua-chong-cu/1027631/chuong-103.html